Sáng hôm sau, Kỳ Thái Quyên nghe tiếng mở cửa phòng, cô ngay lập tức mở mắt ngồi dậy trong tức khắc. Ánh mắt cô dịu lại, thì người đàn ông đi vào phòng tắm mà không liếc nhìn cô một cái, giống như cô không tồn tại.
Ngô Trường Vũ ở trong đó khoảng mười phút rồi bước ra ngoài, anh quay sang nhìn cô, cô vội né ánh mắt của anh. Ngô Trường Vũ không nói gì, chỉ châm điếu thuốc rồi anh mới mở lời.
"Mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ngoài với tôi."
Kỳ Thái Quyên lập tức phản bác: "Đi đâu?"
Anh không đáp chỉ liếc nhìn cô, cô cũng giật mình rồi cũng hiểu ý. Bản thân vốn dĩ không nên nhiều lời, anh nói cái gì cô chỉ im lặng và tuân theo. Ngô Trường Vũ hút một hơi thuốc rồi đi ra ngoài, cô loanh quanh trong phòng không biết mặc cái gì. Dù gì ở đây không có đồ của phụ nữ, cô chỉ đành tạm mặc lại chiếc váy của mình.
Đối diện phòng anh là cầu thang đi xuống, cô thấy anh đang đứng ở đó nên chậm rãi bước xuống. Kỳ Thái Quyên chưa kịp tới chỗ anh thì anh lại đi mất hút, cô phải nhanh chân đuổi theo. Phụ nữ mà làm sao nhanh bằng đàn ông, hơn nữa lại còn to con và khỏe khoắn.
Ngô Trường Vũ đứng trước xe Jeep màu đen, anh đột ngột đứng lại làm cô phía sau chạy nhanh quá không phanh kịp nên đầu đập mạnh vào phần lưng anh. Kỳ Thái Quyên nhăn nhó ôm trán la đau, anh quay lại nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh khiến cô giật nảy mình không dám hó hé nửa lời.
"Làm gì mà lâu vậy? Hết thời gian của tôi rồi. Em biết rõ tôi không thích chậm trễ mà."
Kỳ Thái Quyên bỏ tay trên trán xuống, nghiêm túc giải thích: "Do em đi tìm đồ, do trong phòng không có đồ phụ nữ nên em mặc lại chiếc váy hôm qua em mặc đến đây."
Ngô Trường Vũ liếc cô một cái, nghiêm nghị nói: "Áo tối hôm qua đâu? Sao không mặc."
Nói đến đây khuôn mặt Kỳ Thái Quyên ửng đỏ, lắp bắp nói: "Cũng... cũng đâu ...đâu thể mặc áo đó ra ngoài. Nhìn nó rất kỳ."
"Em nói cái gì?"
Kỳ Thái Quyên ngước lên nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt anh. Có lẽ anh đã tức giận, nên cô nói thêm: "Lần sau em sẽ đến sớm, không có lầm lỡ thời gian của anh đâu."
Ngô Trường Vũ nheo mắt khó chịu: "Còn có lần sau?"
Kỳ Thái Quyên nhớ lại hôm đó vì bản thân mà Bi phải chết. Cô xua tay nói: "Tuyệt đối không có lần sau, đây là lần cuối cùng."
Lúc này ánh mắt anh bình thường trở lại, cũng không đôi co với cô nữa. Anh leo lên trước, mấy đàn em cũng nối tiếp theo sau chỉ có cô đứng im bất động ở đó.
"Còn đợi gì nữa. Đợi tôi bứng em lên xe à?"
Sau khi nghe câu nói của anh mới bừng tỉnh, vội vàng leo lên xe một cách thận trọng. Cũng không dám phát ra tiếng động gì nếu không, không biết hậu quả sẽ thế nào.
Kỳ Thái Quyên hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh chẳng có gì mới mẻ, toàn là rừng rậm cây cỏ. Có khi cô nghe tiếng dã thú kêu còn lại chẳng có gì thú vị cả, cô cũng muốn hỏi anh là đang đi đâu nhưng không dám nói. Thôi thì nếu anh muốn cho cô biết thì tự khắc sẽ nói cho cô nghe mà thôi.
Còn phía bên này, Ya Lay đã chủng bị xong vũ khí và thiết bị cần thiết. Hắn mỉm cười nhìn về phía phụ nữ của mình đang đứng trên gác tầng trên nhìn hắn. Vì vậy, hắn nhanh chóng chạy về phía đó, ôm hôn người phụ nữ của mình.
Ya Lay vào phòng kéo Lục Thanh ra ngoài, điều này làm cho Rina không vui. Cô ta quay qua hỏi: "Anh làm gì vậy? Định đưa cô ta đi mà không phải em sao."
Hắn cười cười rồi hôn lên má cô ta, đáp lời: "Em yên tâm, anh chỉ đang đưa cô ta đi gặp bạn của mình."
Lục Thanh ngay sau đó liền nghĩ ra: "Bạn? Thái Quyên, ông đã làm gì Thái Quyên hả?"
Ya Lay bóp chặt cằm cô ấy, nụ cười ma mị nói: "Lát nữa mày sẽ biết thôi."
Sau đó hắn kéo cô ấy đi, bắt ép Lục Thanh lên xe. Rina tức giận nhưng không làm gì được, chiếc xe Jeep lăn bánh đi ngay sau đó. Đến bãi đất trống, nơi hai người hay gặp nhau. Chỗ này vừa trống vừa nhỏ hẹp, rất thích hợp để giao dịch.
Nơi ở của Ya Lay khá gần chỗ này nên đã tới sớm hơn dự tính mười phút, không lâu sau tiếp nối là xe của Ngô Trường Vũ cũng đã đến, anh hiên ngang bước xuống xe. Ya Lay cười mỉa mai.
"Vũ, tới hơi trễ đó."
Anh nhẹ nhàng đáp lại: "Bảy giờ thì tức là bảy giờ." Anh bình tĩnh chỉ vào đồng hồ trên tay, cười đểu lại Ya Lay. Điều này khiến hắn hơi khó chịu, hắn quay qua hỏi đàn em hắn. Quả nhiên đúng bảy giờ không không phút.
Kỳ Thái Quyên bị anh ép xuống xe, nhìn thấy Ya Lay làm trái tim cô đập thình thịch. Sợ sệt núp sau lưng anh không dám tiến lên phía trước, ngay lập tức hành động này đã lọt vào tầm mắt của hắn. Ya Lay cười, nói.
"Ai ở sau lưng cậu vậy? Có vẻ khá sợ sệt."
Ngô Trường Vũ cười cho có lệ, kéo cô từ sau lưng tới phía trước: "Bé con của em hơi sợ, có lẽ ở đây đông người quá."
Lục Thanh ngồi ở trong xe tức xì khói, thấy Kỳ Thái Quyên ở đằng trước không khỏi vui mừng: "Thái Quyên, cậu không sao. Tốt quá."
Ya Lay nheo mắt: "Bé con?"
Ngô Trường Vũ nhìn hắn, nắm tóc cô đẩy về phía trước vài bước, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Mau chào anh Lay đi."
Kỳ Thái Quyên xém chút nữa té ngã xuống đất, cô im lặng nhìn Ya Lay rồi quay lại nhìn anh. Cô thấy trong ánh mắt vẫn là vẻ lạnh lùng tàn bạo kia chứ chẳng có gì. Cô chỉ đành nghe lời cúi đầu chào người phía trước.
Ya Lay cười châm biếm: "Cái chào của bé con cậu tôi không nhận nổi đâu."
Ngô Trường Vũ nhếch mép cười: "Anh Lay nói quá rồi."
Cuối cùng sau năm phút nói qua nói lại thì người mua vũ khí cuối cùng cũng đến. Ya Lay cười tươi đi lên phía trước, anh nhanh tay kéo cô về phía đàn em của mình. Rồi cũng cười đi theo sau Ya Lay, Ti nhanh chóng đưa cô lên xe, ra dấu hiệu cho cô im lặng. Kỳ Thái Quyên hiểu ý gật đầu rồi cuối đầu xuống.
Ya Lay cười bắt tay với người có độ tuổi trung niên khoảng bốn mươi lăm đến năm mươi tuổi. Là người Thái Lan, nghe đâu ông ta thu mua rất nhiều vũ khí trái phép rồi bán sang Châu Âu với số tiền cực cao, hiện nay chả ai muốn làm ăn với ông ta nữa. Nhưng đại ca của họ lại đi ngược lại. Traiawatch, cũng nồng nhiệt đáp lại. Ông ta nhanh chóng vào việc chính.
"Hàng đâu?"
Ngô Trường Vũ cười, nói: "Ông Traiawatch chớ vội. Hàng chúng tôi đã chủng bị đầy đủ, không biết bên phía ông Traiawatch thế nào rồi."
Ông ta hiểu được liền bảo đàn em đem hai vali to lớn lại. Mở ra bên trong toàn tiền với mệnh giá đô la cao, ông ta nói.
"Như thế này được chưa?"
Ngô Trường Vũ gật đầu với Ti, không đến một phút xe vũ khí trái phép đã ở ngay trước mặt. Ông Traiawatch từ từ cầm lên xem thử, gật đầu tán thành.
"Đúng là hàng tốt."
"Đúng rồi thưa ông. Làm ăn với chúng tôi chỉ có lợi chứ không có thiệt. Nên ông Traiawatch cứ yên tâm." Anh lên tiếng cắt ngang lời định nói của Ya Lay.
"Wao, làm việc với anh thật sự rất thoải mái."
Sau nửa tiếng bàn giao công việc trái phép, cuối cùng hai bên cũng trao đổi lợi ích. Bên đưa tiền, bên đưa vũ khí. Sau khi thu dọn xong, anh quay lại nhìn Ya Lay với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nở nụ cười châm biếm rồi định rời đi.
~hết chương 9~