Cùng Anh Ngắm Mặt Trời Mọc

Chương 3: Cầu vồng sắc

Lục Thanh không đáp lời của Kỳ Thái Quyên. Mà chắc có lẽ cô nói rất đúng nên không biết phải trả lời sao, dù sao đi nữa ở những nơi như vậy cũng là một trải nghiệm. Để cho Kỳ Thái Quyên và cô ấy được biết nhiều nơi như vậy nữa.

"Thái Quyên, chúng ta đi đến khu phố ẩm thực đi."

"Ơ? Không phải cậu hết tiền rồi sao?"

"Gì? Thái Quyên cậu đang nói gì vậy? Mình hết tiền hồi nào chỉ là bố mình chưa gửi tiền cho mình thôi."

"Vậy có khác gì nhau."

"Khác chứ, khác chứ. Mau lên nếu không sẽ hết đồ ăn đó."

Hai người bước vào bên trong, xung quanh tấp nập người qua lại, còn có cả những xe ba gác chở hàng hoá ra vào nữa. Ở đây giống như thiên đường ăn uống, có rất nhiều ẩm thực mới lạ để du khách thưởng thức. Dù sao đây mới là nơi Lục Thanh muốn đến, nơi ở trong siêu thị chỉ là mở màng mà thôi.

Hai người đi đến gian hàng bán bánh nướng, liền có ông chú khoảng bốn mươi tuổi ra chào họ. Rồi còn mời họ ăn thử rồi mua, nhưng Kỳ Thái Quyên không hiểu ông chú đó nói gì, ông chú đó dùng tiếng Thái để giao tiếp với bọn họ. Nhưng chỉ có Lục Thanh trả lời bằng tiếng Thái vô cùng lưu loát, thật sự khiến Kỳ Thái Quyên nể phục cô ấy.

"Ông chủ, lấy ba cái nha."

Ông chú liền cười rồi đáp: "Có ngay."

Cầm trên tay ba cái bánh nướng nóng hổi thơm lừng, mùi hương đúng là thu hút người khác mà. Lục Thanh đưa cho Kỳ Thái Quyên một cái, hai người vừa ăn vừa nói.

"Tiểu Thanh!"

"Hả, không ngon sao?"

"Không phải. Tiểu Thanh cậu nói tiếng Thái giỏi vậy?"

Lục Thanh cắn một miếng, miệng còn nhai nhót nhét trả lời câu hỏi của Kỳ Thái Quyên: "Thì mình học. Dù sao biết nhiều không phải tốt hơn sao." Lục Thanh nhai xong bánh trong miệng rồi tiếp tục nói: "Thái Quyên, cậu đừng suốt ngày nghe theo lời người trong nhà. Chẳng lẽ cậu cứ sống một cuộc sống bị người khác trói buộc sao? Cuộc sống mà, phải do mình làm chủ!"

Kỳ Thái Quyên nắm chặt chiếc bánh nướng trong tay, nhìn Lục Thanh với vẻ ngưỡng mộ. Cô ấy có thể làm được những điều cô ấy thích còn mình thì không. Thật là bất công mà.

Tiếp theo Lục Thanh kéo cô lại hàng quán Tokbokki, ở Thái nhìn thấy thứ này không dễ đâu. Lục Thanh liền mua một phần lớn, Kỳ Thái Quyên nhìn thấy mà hết hồn. Không biết cô ấy có ăn hết không.

"Thái Quyên, ăn phụ mình đi."

"Nè nè, không ăn hết sao cậu mua nhiều vậy?"

"Trời ạ, như vậy người ta sẽ giảm giá. Mua một phần như kia ít quá nên người ta chặt chém cho."

Kỳ Thái Quyên hết hồn bị miệng Lục Thanh lại, nếu mà người ta nghe được thì không hay cho lắm. Nói như vậy làm mất uy tín quán của người ta, thì làm sao người ta còn buôn bán được.

"Gì ợ, gì ợ. Cậu buông mình ra coi. Đang ăn mà làm cái trò gì không biết."

Nói rồi Lục Thanh cắn miếng Tokbokki cho vào miệng, rồi còn miếng chả cả nữa, Lục Thanh mở mồm to hết cỡ để ngậm lấy chúng. Cảnh tượng trước mắt làm cho Kỳ Thái Quyên không biết làm sao luôn.

"Nè, cậu ăn uống đàng hoàng lại đi. Nước sốt dính đầy miệng kìa." Kỳ Thái Quyên đưa khăn giấy cho cô ấy. Rồi nói tiếp: "Trước giờ cậu hay đến đây à? Sao chuyện gì cậu cũng rành vậy?"

Lau chùi xong, Lục Thanh mới nói: "Đúng rồi, mình thường tới đây chơi nên mới biết một ít. Chính vì vậy, tiếng Thái của mình mới cải thiện lên đáng kể."

"Thì ra là vậy."

Đang đứng một lúc, thì trời bắt đầu chuyển sang màu tối, rồi một sấm chớp vang lên rất to. Làm cho Lục Thanh và Kỳ Thái Quyên sợ chết khϊếp, sau đó cơn mưa ập đến. Mọi người xung quanh tá hỏa bỏ chạy, người người nhanh chóng dọn dẹp hàng hoá của mình, còn người dùng tấm bạt phủ lên đỡ, che được bao nhiêu thì che.

Cũng chính cơn hoảng loạn của người dân, điên cuồng chạy tán loạn. Khiến cho Kỳ Thái Quyên bị bọn họ cuống đi, xung quanh cô không thấy Lục Thanh đâu nữa. Lát sau, cô nhìn thấy Lục Thanh ở phía trước, không ngừng ăn, làm cho cô tức chết. Đang ăn đột nhiên phía trước không thấy Kỳ Thái Quyên đâu nữa, Lục Thanh tá hỏa chạy đi tìm.

"Thái Quyên..Kỳ Thái Quyên, cậu đâu rồi."

Chân thì chạy, tay không ngừng đưa Tokbokki lên miệng. Cảnh tượng thật khiến cho cô muốn nổ tung, bạn bè có chắc bền lâu à.

"Kỳ Thái Quyên.. Thái Quyên..cậu đâu."

"Mình ở đây." Kỳ Thái Quyên hét lớn về phía sau.

"Thái... À đây òi, bạn yêu, cậu không sao là tốt."

Kỳ Thái Quyên liếc nhìn Lục Thanh nói: "Chờ cậu đến trễ chút nữa thì mình đã bị bọn họ ép thành bánh nhân thịt rồi, cậu có biết không."

"Trời..bạn của tôi vẫn lành lạnh và khỏe mạnh mà, sao tự nhiên biến thành nhân thịt được. Phải không nè."

"Hứ."

Lục Thanh cười liền nhéo má Kỳ Thái Quyên, nói: "Thật là..Kỳ Thái Quyên của chúng ta cũng biết dỗi rồi."

Kỳ Thái Quyên mất kiên nhẫn kéo tay Lục Thanh xuống: "Được rồi, đừng giỡn nữa."

Bây giờ bọn họ đứng ở dưới mái che để trú mưa, bây giờ quần áo cũng lấm lem chút bùn đất. Hiện tại Lục Thanh muốn trở về khách sạn tắm rửa thay quần áo ngay bây giờ.

Sau mười lăm phút thì trời cũng tạnh mưa, bầu trời cũng có chút sáng lên rồi. Ha, mọi người đều đang nhìn lên bầu trời, là cầu vồng đó. Thật đẹp, trời đang âm u xen lẫn ánh sáng của mặt trời loé lên. Tạo lên khung cảnh cầu vồng sắc tuyệt vời.

Hai người cùng ngước lên nhìn, quả thật rất đẹp. Khoảng khách này sao có thể thiếu Lục Thanh được. Cô ấy đưa điện thoại cho Kỳ Thái Quyên nhờ cô chụp giúp vài tấm, để có gì còn đưa lên mạng xã hội nữa chứ. Lục Thanh cười tươi như hoa trong bức hình, nụ cười rạng rỡ cùng với khí chất ngút ngàn. Thật đẹp!

Sau khi trời sáng lại như ban đầu, mọi người xung quanh cũng tản ra ngoài. Bây giờ có bà chị khoảng bốn mươi lăm tuổi đang đi về phía họ, cười tươi nói với bọn họ: "Hai người chắc cũng mệt rồi, hay là vào trong quán trọ của tôi nghỉ ngơi sẵn tiện tắm rửa thay quần áo."

Điều này không tiện cho lắm, Kỳ Thái Quyên đang định từ chối thì Lục Thanh đồng ý luôn. Hết nói nổi, cô ấy đã đồng ý thì Kỳ Thái Quyên chỉ đành đi vào trong.

Hồi đó cô cũng nghỉ dưỡng ở những nơi tương tự như thế này rồi, nhưng cô thấy nơi này hơi nhỏ và còn cũ kĩ nữa. Nhà nghỉ lấy màu nâu làm chủ đạo, nền được đóng gạch đá men màu nâu, cô thấy mọi thứ ở đây đều là màu nâu hết. Thật khiến người khác nhìn mà chống mặt.

Nhân viên trong nhà nghỉ đưa họ đến hồ suối nước nóng dành cho nữ. Rồi đưa cho họ áo tắm và đồ dùng cho khách cần, đứng trước cửa phòng cười dịu dàng mời họ vào trong. Trước khi vào Kỳ Thái Quyên quên thứ gì đó nên lên tiếng.

"Mình quên lấy khăn tắm, chờ mình một chút."

"Cậu đúng thật là.. hậu đậu thế không biết. Nhanh lên đó."

Kỳ Thái Quyên chạy đi: "Mình biết rồi."

~hết chương 3 ~