Tinh tinh!
Chưng chửng tờ mờ sáng, Kỳ Thái Quyên đã thức dậy trong chăn nệm ấm, cô ngồi dậy nhìn xung quanh rồi đi vào nhà vệ sinh. Chưa bước tới đã bị cô bạn thân Lục Thanh gọi đến, cô nhìn thấy người gọi tới liền vui vẻ bắt máy.
"Alo, Tiểu Thanh."
"Nè, Kỳ Thái Quyên. Cậu rốt cuộc đang ở đâu mà giờ không thấy mặt mũi vậy hả?"
Trong đầu Kỳ Thái Quyên liền nảy số, không phải cô còn đang ở nhà sao? Đừng nói bạn cô đã đến sân bay rồi nha. Dù không chắc nhưng cô vẫn hỏi lại.
"Cậu đến sân bay rồi?"
Người phụ nữ trong điện thoại vô cùng tức giận, hét lớn vào tai Kỳ Thái Quyên: "Phải! Mình đã ở đây chờ cậu đúng nửa tiếng rồi đó."
"Khoang dừng lại một chút, không phải bảy giờ máy bay mới cất cánh sao? Bây giờ chỉ mới năm giờ sáng mà cậu ở sân bay làm gì?"
Lục Thanh hết nói nổi cô bạn của mình, đúng là bảy giờ mới cất cánh nhưng phải đến làm thủ tục giấy tờ đồ nữa chứ. Đúng thật là, người chưa từng rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc như Kỳ Thái Quyên làm sao hiểu rõ mọi việc bằng Lục Thanh. Dù sao cô ấy cũng có nhiều kinh nghiệm hơn mà.
"Được rồi Lục Thanh, để mình vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay quần áo rồi đến."
Nghe thấy lời này Lục Thanh mới mỉm cười chấp nhận mà nói: "Nhớ đấy."
"Mình biết rồi."
Kỳ Thái Quyên đi vào nhà vệ sinh, xung quanh bốn phía đều là bức tường. Đối diện là bồn cầu, bên tay trái là vòi hoa sen, bên cạnh nữa là bồn rửa mặt. Căn phòng mang màu tối u ám, dù sao cô cũng thuê căn trung cư bình thường, giá giao động vài chục tệ.
Cô nhanh chóng rửa mặt, tắm rửa thay đồ sạch sẽ bước ra ngoài. Bây giờ cô hoàn toàn khác với lúc nhết nhát, tóc tai rối bù vừa nảy. Kỳ Thái Quyên chỉ mặc quần ống rộng màu trắng thêm áo sơ mi nữ cùng tông màu, trông cô vừa trẻ trung vừa phù hợp với lứa tuổi.
Cô quay về phòng, kéo vali rời khỏi nhà và khoá cửa cẩn thận. May thay tối hôm qua cô đã soạn sẵn hành lí rồi, nếu mà bây giờ mới sắp xếp không biết bao giờ xong, điều này chắc cô bạn Lục Thanh kia phải la làng lên hết rồi.
Từ căn trung cư của mình đến sân bay ít nhất mất cũng phải mười lăm phút đi xe, nhưng may thay vừa kịp lúc. Kỳ Thái Quyên bước xuống xe, phía trong là cô bạn Lục Thanh đang thở phì phò tức giận. Cô cười cười hối lỗi kéo vali đi về phía cô bạn thân của mình.
"Tiểu Thanh cho mình xin lỗi."
Nhưng Lục Thanh không có ý tha thứ, nét mặt vô cùng khó coi. Kỳ Thái Quyên chỉ biết cười trừ, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cô bạn này giận như vậy đâu nên lần này chẳng có gì lạ.
"Tiểu Thanh, cậu đừng giận. Hay cậu nói đi, cậu muốn gì mình đều nghe theo cậu!"
Lúc bây giờ Lục Thanh mới quay sang nhìn Kỳ Thái Quyên với nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Có thật không?"
"Thật. Cậu không tin mình sao?"
Lục Thanh đảo mắt xung quanh một vòng rồi nhẹ nhàng nói: "Ờm thì.... mình đến đây từ sớm nên chưa ăn gì. Nếu cậu muốn nhận lỗi thì bao mình đi."
Trời, tưởng chuyện gì. Mấy chuyện này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, dù gì chỉ mời ăn thôi mà.
"Được, cậu muốn gì mình cũng chịu."
Bây giờ trên mặt Lục Thanh ngay lập tức nở nụ cười tươi rói. Ngay lập tức kéo vali rời đi cũng không quên nắm tay cô bạn của mình đi cùng.
"Hôm nay cậu mời, nên mình lựa quán nào đắt đắt xíu."
Kỳ Thái Quyên chỉ biết cười trừ, Lục Thanh kéo cô đi hết quán này đến quán khác, chả biết Lục Thanh muốn ăn quán nào. Đúng thật là, cô ấy kén chọn quá.
"Cậu nhanh lên đi, mình đi theo cậu mà mệt muốn chết đây nè."
"Hở, có bằng mình đợi cậu hơn một tiếng đồng hồ không?"
Kỳ Thái Quyên chỉ biết ríu rít xin lỗi: "Bà cụ non của tôi ơi, cho tôi xin lỗi, lần sau tôi không dám như vậy nữa."
"Thật không?"
"Thật, đây là lần cuối cùng."
Lục Thanh trưng bày bộ mặt không tin vào những gì mà Kỳ Thái Quyên nói, lúc nào thấy cô nói vậy nhưng những lúc hẹn nhau đi chơi Kỳ Thái Quyên đều đến trễ. Nhưng mà cũng không đúng, mà là do Lục Thanh tới sớm quá thì đúng hơn.
Ngay lúc này loa ngoài của sân bay reo lên: "Kính thưa các quý hàng khách, chuyến bay mang số hiệu SH350 từ sân bay quốc tế Bắc Kinh đến Icon Siam - Bangkok sẽ cất cách vào một tiếng nữa. Mong quý hàng khách bước vào trong để chờ và theo dõi lộ trình bay của mình. Xin cảm ơn!"
Lục Thanh nghe là số hiệu chuyến bay của mình liền kéo tay Kỳ Thái Quyên đi vào trong sảnh sân bay. Kỳ Thái Quyên bất ngờ quay sang hỏi: "Cậu không ăn nữa sao?"
"Trời. Ăn uống gì tằm này. Đi thôi."
Kỳ Thái Quyên chỉ biết lắc đầu cười với cô bạn này, Lục Thanh luôn hồn nhiên trong sáng, lúc nào cũng vui vẻ lạc quan như vậy thật khiến cô khâm phục.
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng hai người đã lên máy bay. Rồi chờ một chuyến bay đến Thailand để du lịch, hai người trên máy bay vô cùng hồi hộp chờ đợi máy bay cất cánh.
Không đợi họ chờ lâu, cuối cùng máy bay đã thuận lợi cất cánh đến Icon Siam - Bangkok. Nơi thu hút khách du lịch nhất Đông Nam Á, nhiều cảnh quan và địa điểm ăn uống nổi tiếng.
Hai người ngồi trên cao hàng nghìn mét, ngắm nhìn mọi thứ ở dưới vô cùng nhỏ bé. Cảnh vật mọi thứ thật sự rất đẹp, nó đẹp hơn cả những gì Kỳ Thái Quyên tưởng tượng ra nữa.
Lục Thanh nhìn biểu cảm của Kỳ Thái Quyên thì biết chắc đây là lần đầu tiên cô đi máy bay. Phải, đây đúng thật là lần đầu tiên Kỳ Thái Quyên đi máy bay!
~hết chương 1~