[Nguyên chủ A Ninh thường sống ở cái hồ nằm ở trung tâm khu rừng này, cái hồ này cũng là nơi cung cấp lượng nước ngọt lớn nhất cho sinh vật trong rừng, diện tích rất lớn. Có lẽ cũng vì lý do này mà anh ấy mới định cư ở nơi này, mỗi lần đều có rất nhiều sinh vật ghé qua đây, đó cũng chính là một nguồn thức ăn dồi dào cho anh ấy, đồng thời cũng là nơi trú ẩn an toàn cho nhân ngư.] Hệ thống nói một tràng ra cho cậu, Tiểu Ngọc nghe xong liền hỏi một câu:
"A Ninh không sợ những thứ sống dưới hồ này hả?" Nói rồi cậu cũng nhìn thấy mấy thứ thủy quái cứ nhìn vào cậu chằm chằm từ nãy đến giờ, nhưng mà chúng lại chẳng dám bén mảng tới chỗ cậu chút nào.
[Mỗi loại sinh vật ở thế giới này đều có năng lực đặc trưng cho giống loài của mình mà ký chủ! Giống như loài chim, họ có khả năng bay lượn và phân biệt được nhiều loại quả có độc hay không đó! Tộc nhân ngư cũng vậy thôi, họ có khả năng ảnh hưởng tâm trí bởi tiếng hát của mình, hơn nữa còn là con cưng của biển cả vì vậy sức mạnh chẳng hề kém cạnh sinh vật nào đâu!]
"Ngươi nói như vậy thì có phải là hiện tại ta rất mạnh đúng chứ?" Tiểu Ngọc hỏi.
[Đúng vậy đó ký chủ!]
Nghe vậy cậu liền rất hưng phấn, có thêm sức mạnh như vậy sẽ giúp cho cậu rất nhiều trong nhiệm vụ. Có lẽ đây chính là lợi ích mà Diễm đã nhắc tới, nhưng mà... có một điều cậu muốn được giải đáp thêm:
"Vậy sức mạnh của ta có bị giới hạn như những thế giới trước không?"
Với ánh mắt mong chờ mãnh liệt từ ký chủ thì hệ thống cũng không thể làm cậu thất vọng được vì vậy nó liền đáp lại:
[Đương nhiên là có rồi ký chủ! Cậu nghĩ làm sao chúng ta có thể sử dụng pháp thuật được chứ, điều này sẽ gây chú ý tới Thiên Đạo a.] Nó tinh nghịch mà trêu chọc cậu.
Nhưng trái ngược với vẻ thất vọng mà muốn nhìn từ cậu thì Tiểu Ngọc cũng không bận tâm đến lắm, thấy vậy nó liền tụt hứng hẳn đi...
"Không sao cả, dù sao có được thân thể này cũng là một món hời rồi!" Nắm bắt rõ tình hình thì Tiểu Ngọc liền nhanh chóng hòa nhập với thế giới mới, sau khi giải quyết xong cơn đói réo rắt từ nãy tới giờ cậu liền mở bản đồ định vị nhân vật chính ra xem thử.
"Hửm? Sao chỉ mới có một nhân vật chính công thôi vậy, thụ chính chưa tới hả?" Có vẻ như lần này cậu xuyên tới còn khá sớm với cốt truyện gốc. Bỗng chốc trong đại não cậu liền vang lên một giọng nói quen thuộc khác với hệ thống.
[Chúng tôi cố gắng đưa cậu tới sớm trước một chút, cậu cố gắng thích nghi với hoàn nơi này nhé. Điều này cũng có lợi cho cậu mà!] Diễm nói nhẹ.
Tiểu Ngọc cũng nhanh chóng hoàn hồn, dù sao trước khi tới nơi này Diễm cũng đã thông báo về anh ấy sẽ cùng chỉ đạo cậu mà, vì vậy cũng không bất ngờ cho lắm.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhé, Diễm!"
[Đừng khách sáo, cậu cứ tự nhiên trong mấy ngày đầu nhé! Ít lâu sau cốt truyện sẽ bắt đầu, tôi cũng sẽ thông báo khi tới thời điểm.]
"Cảm ơn anh!" Dứt lời giọng nói của Diễm cũng tắt dần, có lẽ anh ấy đã rời đi rồi.
Mang theo tâm thái nhẹ nhàng, cậu liền trải qua chuỗi ngày bình đạm ở hồ, ngày đi săn, ăn đủ ba bữa, tráng miệng thì sẽ có hoa quả rụng xuống hồ, lâu lâu muốn đổi khẩu vị thì bắt mấy con thủy quái ăn thử. Với bản năng của nhân ngư cậu vẫn thích ăn thủy sản hơn vì vậy chẳng mấy chốc mà mấy bọn chúng sắp bị cậu thử qua hết rồi, hơi tàn nhẫn thật nhưng chung quy đây vẫn là xã hội kẻ mạnh người yếu, tồn tại mới là trên hết a...
Nhưng chuỗi ngày yên bình này liền bị gián đoạn bởi một kẻ xâm nhập, vào một ngày nọ Tiểu Ngọc như thường lệ ngoi lên hồ nhặt vài thứ quả rơi trên bề mặt hồ, bỗng nhiên cậu liền cảm nhận được hơi thở của một thú nhân đang tiến đến đây, hơn nữa còn là loài thiên địch của thân thể này, vì vậy trong phút chốc cậu cũng run sợ một chút, vì để tránh né cậu liền bơi xuống che đi bản thân.
Không lâu sau tiếng sột soạt từ lá cây liền kêu lên gần hơn, cuối cùng liền xuất hiện một con sư tử tiến tới phía hồ nước, nhờ vào thị lực chủng tộc ở dưới nước cậu rất nhanh liền nhìn thấy điểm bất thường.
Các bộ lạc luôn đi săn cùng một tốp người, chỉ có kẻ sắp thành niên mới phải đi một mình ra ngoài để săn thú sau đó con thú săn được sẽ được coi là biểu tượng của sự trưởng thành của thú nhân đó. Nhưng dựa vào kiến thức mà cậu biết, với bề ngoài một con sư tử như vậy hẳn là đã qua tuổi trưởng thành rồi.
Vậy thì chỉ có khả năng đầu tiên là hợp lý, nhưng mà... những người khác đâu rồi? Tiểu Ngọc chỉ dám ngó quanh anh ta một lượt để thám thính chứ không dám ngoi lên hẳn, bỗng nhiên sư tử liền nằm xuống lộ ra bụng mềm, cậu nhìn thấy vết thương ở bụng sư tử là hiểu luôn... Anh ta sắp chết rồi.