Dù sao thì đầu óc của những người thành thật luôn không được thông minh cho lắm, toàn dùng những cách ngu ngốc để thể hiện tấm lòng của mình. Ân, rất có khả năng chính là như vậy.
—— Tần Tuần không cho rằng tứ hoàng tử Tần Hành đang giả heo ăn thịt hổ, chính hắn có suy nghĩ như thế nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, lúc Lệ Phi còn sống lão tứ cũng không cần thiết phải giả vờ thành một người thành thật yếu đuối làm gì. Vì làm con nuôi của một sủng phi, nếu mà thông minh lanh lợi thì còn có thể giúp mẫu phi của mình củng cố được địa vị trong cung, sự kết hợp giữa mẫu phi và hoàng tử còn có thể đạt được nhiều chỗ tốt hơn.
Cho lên có thể thấy được rằng, Tần Hành không hề làm bộ thành một người thành thật chất phác. Tính cách của lão tứ có lẽ giống với người mẹ đoản mệnh của nàng. —— Tần Tuần biết một ít chuyện xưa ở trong cung, trước đó hắn tình cờ nghe được năm đó Trân phi nương nương mẹ ruột của lão tứ không muốn vào cung, nhưng tình cách của nàng quá nhát gan và thành thật cho nên nàng không dám cãi lại người nhà, cho dù nàng có đấu tranh nhưng vẫn không thoát khỏi thánh ý, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời người nhà đồng ý nhập cung, từ khi vào cung Trân phi luôn buồn bực không vui, bởi vì như vậy cho nên nàng mới lâm bệnh nặng là tâm bệnh nên vô cùng khó chữa, khi tuổi nàng còn rất trẻ đã buông tay rời xa nhân thế.
Hắn không biết lời đồn này có thật hay không, nhưng hắn khẳng định một điều rằng Trân phi không phải là một nhân vật lợi hại.
Tần Tuần “Ân” một tiếng: “Hôm qua, đệ cho người mang đến hơi muộn, lúc đó ta vừa dùng bữa xong không ăn nổi nữa, ta đã thưởng chén trà đó cho A Võ, A Võ tham ăn lại thích ăn đồ lạnh, cho nên mới bị đau bụng, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là khỏi thôi.”
Vẫn là nên cùng lão tứ nói rõ ràng mọi chuyện, Tần Tuần tự nói ở trong lòng, cho dù hắn không thân thiết với lão tứ nhưng cũng không thể thành kẻ thù của lão tứ được, trong cái hoàng cung này thứ không cần nhất chính là kẻ thù. Ân, ở trong cung một mình cô độc cũng đã lâu rồi, mặc dù hắn không hề có bài xích đối với lão tứ, nhưng có chấp nhận lão tứ hay không, thì đó chính là một chuyện khác.
Tần Hành không ngừng tự hỏi ở trong lòng, đây là Tam hoàng huynh đang giải thích với nàng hay sao? Chẳng lẽ huynh ấy đã dần tiếp nhận nàng rồi? Thấy vậy trong lòng nàng không khỏi kiên định hơn một chút, nàng âm thầm nói với chính mình là về sau nàng không được hành sự lỗ mãng nữa. Nàng ngây người một lúc rồi chớp chớp mắt vài cái, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười vui mừng: “Hoàng huynh……”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~