Ngày hôm sau khi nàng gặp lại Tần Tuần, lúc ấy thì Quý phu tử vẫn còn chưa tới, nàng mỉm cười nhìn về hướng của tam hoàng huynh chào hỏi: “Tam hoàng huynh, chào buổi sáng.” Vừa thân thiện dễ gần nhưng cũng không quá là nhiệt tình.
Tần Tuần nhẹ nhàng gật đầu: “Ân, ừ.” Không ngờ hôm nay hắn lại còn đến sớm hơn cả Quý phu tử, thật là thất sách. Hắn từ trong túi sách lấy một quyển, hai quyển sách ra, rồi đặt hai cuốn sách chồng lên nhau, tiếp theo là giấy, bút và các vật dụng khác.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt đầy băn khoăn của lão tứ đang không ngừng liếc nhìn hắn như có như không, trong lòng hắn cảm thấy hơi bực bội, khóe môi hắn chậm rãi cong cong lên, làm bộ không hề biết nàng đang nhìn hắn, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn về phía Tần Hành, chỉ trong lần chớp mắt này hắn đã bắt ngay tại trận việc Tần Hành không ngừng liếc trộm nhìn hắn, hắn phải bắt ngay tại trận như thế thì Tần Hành mới không thể chối cãi được gì nữa.
Khi hai tầm mắt chạm vào nhau, cả khuôn mặt của Tần Hành đỏ bừng lên, vẻ mặt nàng vô cùng quẫn bách xấu hổ, chân tay thì luống cuống, nàng lắp bắp nói: “Hoàng huynh, ta……”
Mà Tần Tuần xem ở trong mắt là tứ hoàng đệ của mình đang muốn giải thích một hai câu gì đấy, nhưng không nói ra được thành lời, nhất thời nghẹn lại “Ta… ta……” Chữ ‘ta’ nghẹn lại một hồi lâu, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý nào. Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào một bên bên tai đang dần đỏ lên của tứ hoàng đệ, lạnh lùng hỏi một câu: “Đệ lại nhìn ta như vậy để làm gì?”
Tần Hành chỉ lắc đầu, nàng không nói lời nào. Nàng nghĩ thầm, nếu nàng thông minh lanh lợi, biết ăn biết nói thì không phải là tứ hoàng tử nữa. Nàng phải thật thành thật hơn một chút và cũng phải tỏ ra mình có hơi ngu ngốc hơn một ít.
Đôi mắt của Tần Tuần híp lại, hắn tiếp tục hỏi: “Đệ có biết hay không, đồ hôm qua đệ sai người mang đến cho ta có chút vấn đề đấy?”
“A?” Tần Hành ngốc ngốc, giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại, một lát sau nàng mới đại kinh thất sắc hỏi: “Đồ của đệ có vấn đề gì hay sao?”
“Ân, ừ.” Tần Tuần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng kinh ngạc mang theo cả sự lo lắng của nàng, hắn nghiêm túc gật gật đầu: “Nửa đêm hôm qua A Võ kêu đau bụng, cho lên hôm nay ta đã cho hắn nghỉ phép một ngày.”
A Võ đau bụng? Vậy chẳng lẽ đồ mà nàng sai người mang đến đã chui hết vào bụng của A Võ rồi? Tần Hành không khỏi kinh ngạc, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút vui mừng mà cũng có chút khó chịu, ảo não. Nàng thầm nghĩ, mình quả thật là lỗ mãng.
Nàng ngây người một lúc, rồi tự mình điều chỉnh lại những cảm xúc mất mát, may mắn, lo lắng, ảo não ở trong lòng, nàng nhìn về phía tam hoàng huynh giọng nói khô khan giải thích: “Có phải là do A Võ ăn quá nhiều hay không? Đồ ăn lạnh, thì không nên ăn quá nhiều như vậy không tốt đâu……”
“Nếu đệ biết ăn nhiều thì sẽ không tốt vậy tại sao đệ lại đưa cho ta tận hai chén?” Ngữ khí của Tần Tuần dần trở nên lạnh lùng hơn, chỉ kém nói ra là: “Đệ làm như vậy, đệ có cảm thấy thỏa đáng hay không?” Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tứ hoàng đệ, quan sát thật kỹ những biến hóa trên khuôn mặt của nàng.
Hắn vốn tưởng rằng tứ đệ thành thật chất phác vĩnh viễn chỉ có một bộ khuôn mặt: Là khuôn mặt tái nhợt đờ dẫn, nhưng bây giờ hắn mới biết hóa ra không phải như vậy nha.