Ánh mắt ấy của hắn sắc như đạo kiếm, trong đó mang theo sự lạnh lẽo vô cùng rõ ràng. Tầm mắt hai người giao nhau thì Tần Hành ngây người một chút, ngượng ngùng cười một cái rồi cuống quít quay đầu sang chỗ khác.
Quý phu tử vẫn còn đang đầy tâm tình thuyết giảng, Tần Hành hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi của Tần Tuần, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Sau khi nói xong về cuộc đời của Thái Tổ truyền kỳ thì lúc này cũng đã tới thời điểm tan học. Quý phu tử ho khan một tiếng, sau khi giao bài tập xong, ông mới chậm rãi nói: “Hôm nay chỉ học đến đây thôi, mong rằng hai vị điện hạ sẽ lấy Thái Tổ hoàng đế làm tấm gương cho mình, chăm chỉ dốc lòng cầu tiến trong học tập, tương lai trở thành hiền vương, phụ tá cho minh quân.”
Huynh đệ Tần Tuần cùng đồng thanh đáp: “Được ạ.” Nghe thì thế nhưng Tần Hành cũng có chút không để bụng, nàng nghĩ nếu thật sự noi theo Thái Tổ hoàng đế, thì còn gọi gì là hiền vương nữa?
Quý phu tử dẫn đầu rời đi, Tần Hành cũng chầm chậm mà thu thập lại đồ đạc của mình, nàng định chờ Tần Tuần rời đi trước thì nàng mới đi sau. Tuy nhiên động tác của nàng chậm chạp là thế nhưng động tác của Tần Tuần cũng không nhanh hơn nàng là bao.
Động tác trên tay của cả hai người đồng thời cùng kết thúc với nhau.
Đột nhiên Tần Tuần hỏi nàng một câu: “Tứ hoàng đệ mới vừa rồi đệ đã nhìn thấy cái gì?” Mặc dù thanh âm của hắn không lớn lắm nhưng ai nghe cũng cảm thấy được trong giọng nói đó có ẩn ẩn mang ý dò hỏi cùng uy hϊếp.
“Cái gì?” Vẻ mặt Tần Hành mờ mịt khó hiểu, nàng giả vờ ngơ ngác.
“Đã không nhớ rồi thì quên đi.” Tần Tuần vỗ vỗ bả vai của nàng “Đã quên nói với đệ, nén bi thương.”
Giọng nói Tần Hành rầu rĩ: “Ân ừ.”
Huynh đệ hai người một trước một sau rời khỏi thượng thư phòng nhưng mới vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy một nội thị mập mạp bước đến nghênh đón, cười nói: “Hai vị điện hạ, mau theo lão nô đi đến Phượng Nghi Cung một chuyến!”
Tần Tuần nhận ra đây là nội thị Cao công công bên người Đào hoàng hậu, hắn cười cười nói: “Cao công công, mẫu hậu cho người tìm chúng ta có việc hay sao?”
“Đúng vậy đây chính là hỉ sự. Lão nô trước tiên muốn chúc mừng hai vị điện hạ.” Khuôn mặt trắng nõn béo tròn của Cao công công cười như một đóa hoa.
Tần Tuần cùng Tần Hành liếc nhìn nhau một cái, rồi Tần Tuần cũng thong thả ung dung nói: “Vậy thì làm phiền Cao công công dẫn đường rồi.”
Thái giám của hai vị hoàng tử bước đến nhận lấy túi sách từ trên tay vị chủ tử nhà mình, còn hai người bọn họ đi theo Cao công công đến Phượng Nghi Cung.
Sau khi đến Phượng Nghi Cung thì Tần Hành mới phát hiện ra ngoại trừ Đào hoàng hậu còn có Hoàng đế, La Quý Phi. Diệp Thục Phi, Phương Đức Phi. Nàng đi theo Tần Tuần bước đến thi lễ một hồi rồi thành thành thật thật đứng ở một bên, không nói một lời nào hết.
Hoàng đế mở miệng nói: “Hai vị ái phi đã suy nghĩ kĩ chưa?”