Quý phu tử rũ mắt xuống liếc nhìn nàng một cái, sau đó ông mới quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang đứng trước cửa kia.
Tần Hành không màng đến sự hỗn độn ở trên bàn, nàng cũng đứng lên theo Quý phu tử tầm mắt nhìn về phía cửa.
Mặt trời hửng đông sớm vào mùa hè, ánh sang mặt trời đang dần đi lên, cả thượng thư phòng đều bị ánh nắng bao phủ. Tam hoàng tử Tần Tuần tựa hồ đang đứng ở chỗ nguồn sáng, quanh thân đều có những vầng sáng mơ hồ.
Công bằng mà nói, cảnh tượng này không giống với trong giấc mơ của Tần Hành cho lắm, nhưng không hiểu vì sao, thân hình đơn bạc thon gầy này của Tần Tuần lại trùng lặp với hình dáng của vị hoàng đế trẻ tuổi trong giấc mơ của nàng. Nỗi sợ khi cận kề với tử vong chợt dâng lên trong lòng nàng. Thân thể nàng hơi lắc lư đong đưa, chân đập vào án thư cơn đau đớn này đánh úp xuống khiến cho nàng chợt thanh tỉnh lại, nàng ấp úng: “Tam hoàng huynh.”
Tần Tuần chậm rãi đi vào, thi lễ hướng về phía Quý phu tử: “Phu tử.” Sau đó lại chuyển hướng nhìn về phía Tần Hành, hơi hơi mỉm cười nói: “Tứ hoàng đệ, đã lâu không gặp.”
Hắn năm nay mười hai tuổi, lớn hơn Tần Hành nửa cái đầu, mi như lợi kiếm, ánh mắt thì lạnh như sao. Rõ ràng trên mặt hắn đang nở nụ cười, nhưng Tần Hành lại cảm thấy từng trận hàn ý lạnh cả sống lưng. Nàng đáp lại một nụ cười gượng gạo nói: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp.”
Nàng tự nhủ với chính mình là đừng có lo lắng tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, phụ hoàng đang ở độ tuổi xuân sắc phơi phớt, thân thể tráng kiện khoẻ mạnh, Thái Tử nhị ca thì rộng rãi nhân hậu, tam hoàng huynh nhất định sẽ không trở thành hoàng đế, giấc mộng đó sẽ không ứng nghiệm đâu.
Quý phu tử ho khụ một tiếng, Tần Tuần nhướng mày, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, rồi hắn chậm rãi mà mở sách ra.
Tần Hành cũng ngồi xuống theo, yên lặng thu thập mớ hỗn độn trên bàn của mình, cố gắng nỗ lực để trái tim mình bình tĩnh trở lại.
“Tam điện hạ bài tập hôm nay của ngài đâu?” Thanh âm của Quý phu tử tứ bình bát ổn vững vàng, nghe không ra hỉ nộ.
“Thỉnh phu tử xem qua.”
Khóe mắt Tần Hành liếc nhìn thân ảnh Tần Tuần đứng lên, đem một xấp giấy mỏng trình lên cho Quý phu tử xem. Tuy nhiên, nàng cũng rất nhanh chóng cúi thấp đầu xuống một lần nữa nàng lại trải tờ giấy ra, mài mực, nghiêm túc viết chữ.
Thượng thư phòng vô cùng an an tĩnh tĩnh, trong phòng Tần Hành chỉ nghe thấy mỗi tiếng viết chữ của mình cùng với tiếng lật giấy của Quý phu tử.
“Tam điện hạ này, người viết《 thuế ruộng thiên 》 miễn cưỡng xem như quy củ tinh tế, có lẽ trong đó có chút thật tâm……” Quý phu tử vuốt râu nói, nhưng mà từ giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng của ông lại trở bên nghiêm khắc tàn khốc: “Nhưng bài này ngài không hề có chút dụng tâm nào hết nó kém xa không kịp với bài《 bào đinh lời bàn nông cạn của ta 》 mà điện hạ đã làm hai ngày trước đây.!”
Trong ấn tưởng của Tần Hành, Quý phu tử luôn nói chuyện rất nhẹ nhàng văn nhã, ông nói chuyện lạnh lùng sắc bén như vậy chính là lần đầu nàng mới thấy, phải nói là rất hiếm thấy. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Quý phu tử, thấy ngực của ông phập phồng rất kịch liệt, tay cầm một góc trang giấy cũng vì thế mà run nhè nhẹ, Nàng hồi tưởng lại lời phu tử vừa nói《 bào đinh lời bàn nông cạn của ta 》? Đó là cái gì? Chẳng lẽ đó chính là bài tập mà phu tử đã giao mấy ngày trước?
Trong nửa năm nàng không tới thượng thư phòng mà bài tập phu tử giao đã biến hóa lớn như vậy hay sao a?