Hoàng Thượng Tha Tội

Chương 10: Tần Tuần (1)

Tần Hành khêu đèn thức đêm đọc sách, thẳng cho đến tận giờ Hợi, Vốc Nguyệt bước vào thúc giụa thì nàng mới đi nghỉ ngơi. Ngày hôm sau khi nàng nhìn vài trong gương thì nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng hai vầng mắt thâm đen dưới quầng mắt của nàng. —— Làn da của nàng trắng như bạch ngọc, vì thế hai quầng thâm đen này vô cùng là rõ ràng.

Vốc Nguyệt đau lòng nói: “Điện hạ nên bảo trọng thân thể của mình cho thật tốt, học tập cũng nên có chừng mực thôi, trên đời này không thể một ngụm ăn mà béo lên được, có phải hay không?”

Nàng cũng tự nói trong lòng là tư chất của điện hạ bình thường lại vì chuyện của Lệ phi mà trì hoãn việc học nửa năm, cho nên điện hạ mới bù đắp lại những kiến thức mình đã thiếu trong suốt thời gian qua, dù sao chuyện này cũng không dễ dàng gì cho lắm.

Tần Hành khẽ ừ một tiếng, không phản bác lại, nàng nhanh chóng ăn xong bữa cơm, rồi mang theo thái giám Sơn Khương bên cạnh vội vội vàng vàng đi về hướng Thượng Thư Phòng.

Phu tử cùng tam hoàng huynh vẫn có chưa tới, nàng bước đến ngồi vào chỗ ngồi của mình, bàn đọc sách bóng loáng sáng ngời, ghế dựa thì sạch sẽ, lúc này nàng chậm rãi ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra.

Mới vừa mới mở được hai trang, thì nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Tần Hành thấy người bước vào là Quý phu tử, nàng đứng dậy hành lễ: “Phu tử.”

Quý phu tử là đại nho cô cùng nổi danh, hiện tại ông đã ngoài năm mươi tuổi, mặt ông như quan ngọc, dưới cằm có vài sợi râu, đôi mày trong sáng, một thân chính khí. Khuôn mặt nghiêm túc của ông lộ ra một nụ cười nhẹ: “Tứ điện hạ đã bình phục hơn chưa?”

“Cảm ơn phu tử đã nhớ mong, học trò đã tốt hơn nhiều rồi.”

Quý phu tử gật đầu, ánh mắt từ cuốn sách chuyển đến khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Viết trước một vài chữ cho ta xem người có lùi bước hay không."

“Được, phu tử.” Tần Hành đáp lời, lập tức bày giấy và mài mực ra. —— Quy định trong thư phòng là hoàng tử đọc sách những cung nữ hay thái giám không được phép đi cùng. Sơn Khương luôn phải chờ ở bên ngoài. Cho nên chuyên mài mực này là Tần Hành phải tự mình làm.

Việc mài mực tưởng chừng rất dễ dàng nhưng thực ra nó lại đòi hỏi sự kiên nhẫn. Thứ mà Tần Hành không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn. Trong khi cô đang mài mực, Quý phu tử chậm rì rì nói: "Tâm chí đúng mực, nhưng vẫn phải cẩn thận nặng nhẹ, đừng có tự cao hay kiêu ngạo."

"Học trò đến muộn, phu tử thứ lỗi." Thanh âm lạnh lùng của thiếu niên đột nhiên vang lên, tay Tần Hành run lên, bút mực đang cầm bỗng nhiên rơi xuống bàn, làm cho tờ giấy trắng nõn lấm tấm vài vết mực đen.