Ở nhà Giang Ly tuy vẫn đưa tiền thuê nhưng tôi cũng được ăn ngon ngủ kĩ. Bây giờ đã bảy giờ rồi, chắc cậu ấy đã tan ca. Tôi phải gửi tin nhắn cho cậu ấy thôi.
Đá mạnh vào cái chân lành của người què(1): [Tối nay cậu có về nhà không?]
(1): tên trên mạng dùng để miêu tả người con gái dịu dàng hướng nội.
Vừa đi giao bánh quay về thì thấy Giang Ly trả lời tin nhắn.
Giang Ly: [Về.]
Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Ok, cậu có đói không?]
Giang Ly: [Đói, chiều nay tôi chưa ăn nữa, bận lắm. Cậu xuống bếp à? Nhắc trước một tiếng, tôi thà chết đói còn hơn ăn đồ đặt ngoài.]
Khá bướng đấy.
Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Đương nhiên rồi, ăn lẩu đi, tôi chỉ biết làm món đó thôi.]
Giang Ly: [Được.]
Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Vậy chút nữa cậu đi đón tôi rồi bọn mình đi siêu thị dưới lầu nhà cậu mua đồ ăn.] Tiện tay gửi thêm biểu cảm gấu trúc kiêu ngạo.
Giang Ly: [Được, tôi vừa tan ca, bây giờ đi đón cậu.]
Tôi chưa kịp trả lời đã có giọng nam sinh trong trẻo vang lên: “Chị Trình Trà, bây giờ chị còn đi giao bánh ạ?”
Là Tống Trì Vũ. Hai ngày trước cậu ấy giới thiệu bản thân với tôi xong cũng không nhắn thêm gì nữa. Cậu ấy có đăng vài tấm ảnh chơi bóng rổ nữa nhưng thật sự tôi không thấy hứng thú gì với nam sinh cấp ba. Trả lời lại vài câu cũng vì lịch sự thôi. Xem vòng bạn bè thì thấy cậu ta đúng là nam sinh đơn thuần.
Tôi mỉm cười: “Ngại quá, bánh kem chanh vani cậu thích hôm nay đã bán hết rồi.”
Tống Trì Vũ có chút tiếc nuối: “À~ vừa hết luôn hả chị?”
Tôi cười gượng: “Tôi thấy vòng bạn bè cậu đăng rất nhiều ảnh vận động, ăn bánh kem không ảnh hưởng gì đến cơ bụng của cậu à?”
Sau khi con chuột bạch Giang Ly ăn đến mức béo lên thì cậu ấy không ăn bánh kem nữa. Cậu ấy liên tục đến phòng gym luyện vài tháng mới tìm múi lại được, còn kéo tôi đi theo vài lần nữa. Lúc đó cậu ấy còn lắc vòng nữa, toàn thân mặc đồ đen bó sát lắc rất nhiệt tình, video tôi vẫn còn giữ trong điện thoại đây này.
Vài ngày nay, tần suất tôi nghĩ đến Giang Ly thật sự có hơi nhiều rồi. Tôi hồi thần lại, Tống Trì Vũ dường như đã nói gì đó.
“Lúc nãy cậu vừa nói gì vậy?”
Cậu ta cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em nói là chị ơi, em đã mang bánh kem chia cho bạn cùng phòng ăn cùng đó.”
Tôi nên nói gì tiếp nhỉ?
… Sao cậu lại chia cho bạn cùng phòng?
… Bởi vì chị.
Chỉ tiếc là chị đây đã già rồi, tạm thời không muốn vướng bận yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền thôi.
“Vậy cậu có muốn xem thử…”
Tôi còn chưa dứt lời đã thấy có bóng người xuất hiện trên kính cửa sổ. Giang Ly mặc áo khoác màu xanh đậm, khăn choàng quanh cổ rũ xuống. Bây giờ đã là tháng 11 âm lịch rồi, gió bên ngoài hơi mạnh, mũi Giang Ly đã đỏ cả lên, đôi môi mỏng khẽ cong lên nhìn tôi cười cười trêu chọc.
Giọng tôi ngừng lại, sao đột nhiên cảm thấy ngượng mà còn hơi lạnh gáy nữa?
Giang Ly thẳng thừng đẩy cửa bước vào, nhìn vào mắt Tống Trì Vũ nói: “Cậu có thể thử món bánh kem việt quất cô ấy làm, cũng khá ngon đó.”
Cậu ấy cười nhẹ, xoay sang tôi: “Về nhà chưa? Bây giờ về luôn hay còn đi mua đồ ăn?”
Cảm giác có gì đó kì kì.
“Ừm, bây giờ chúng ta đi mua trước đi.”
Lỗ tai của Tống Trì Vũ đỏ lên, cậu ta cắn môi, gọi món bánh kem việt quất mang về. Tôi đẩy gói bánh về phía cậu ta: “Cái này là tôi tặng cho cậu, cứ thử đi, nếu ngon thì hoan nghênh lần sau lại đến mua nhé.”
Tống Trì Vũ chán nản thở dài. Cậu ta đúng là cậu em trai ngoan ngoãn mà. Tôi xoa xoa tóc cậu ta: “Tạm biệt, tôi phải đi rồi.”
Đợi Tống Trì Vũ rời đi, tôi dặn dò Tiểu Mỹ vài câu rồi cùng Giang Ly đi siêu thị dưới lầu nhà cậu ấy.