Tôi không khỏi cảm thán. Em trai này nếu sinh sớm thêm vài năm có lẽ tôi đã không nghe lời thầy bói dởm kia rồi ngu ngốc đi cắt tóc đâu. Có lẽ lúc trước thời vẫn chưa đến nên tôi mới chưa hẹn hò lần nào, đào hoa thối cũng không ít.
Nhưng nam thần như châu như ngọc Giang Ly, Lâʍ đa͙σ Triệt trước mắt khiến tôi không thể chấp nhận người kém hơn bọn họ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được hoa đào chất lượng như Tống Trì Vũ.
Tôi nhìn vào dáng vẻ trong cửa sổ của mình. Tóc dài qua lỗ tai, tuy lớp trang điểm tinh tế, thân hình cao ráo mảnh khảnh nhưng vẫn chưa đủ để che đi sự ngu ngốc mái tóc mang lại. Tôi nắm chặt nắm đấm. Nếu để tôi gặp lại thầy bói kia một lần nữa, tôi sẽ cho ông ta biết vì sao hoa lại đỏ đến vậy.
Dạo gần đây hơi xui xẻo. Đi được nửa đường thì trời mưa, tôi không mang dù nên dứt khoát chạy đi luôn. Đến lúc tôi về đến phòng thuê cửa đã mở hé. Tôi theo bản năng cho rằng trộm đã đột nhập vào bèn lấy dao gọt trái cây lúc nào cũng có trong túi ra.
Mở cửa ra thì thấy là chủ nhà, còn trong phòng là một mớ hỗn độn.
“Vẫn chưa đến lúc bàn giao phòng mà di?”
Tôi nhớ vẫn còn ba tháng nữa. Chủ nhà là một dì trung niên khá thân thiện.
“Cháu à, hôm nay phòng này bị bể đường ống nước rồi, dì phải tìm người đến sửa. Nước trong phòng vệ sinh sắp tràn xuống cả lầu dưới rồi nên không ở được nữa đâu, cháu vẫn nên đi tìm chỗ khác thuê đỡ đi.”
“Gấp như vậy hả dì?”
May mà gặp được chủ nhà tốt bụng, người ta không lấy tiền tôi.
“Đúng rồi, dì sẽ đưa lại tiền phòng còn dư và tiền cọc cho cháu luôn.”
Tôi vào phòng thu dọn đồ đạc. Quần áo mùa thu khá mỏng, cũng không nhiều nhưng đồ lặt vặt khá nhiều, phải xếp vào hai cái vali rồi dọn ra. Mưa vẫn chưa tạnh nữa. Tôi gọi điện thoại cho Giang Ly, sau vài tiếng reo thì đầu bên kia mới nhấc máy.
Giọng của Giang Ly hơi khàn khàn, nghe có vẻ mệt mỏi, còn có hơi… da^ʍ.
“Trình Trà, nếu không có chuyện gì thì cậu chết chắc rồi.”
Ánh mắt tôi mơ hồ, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu ấy đang làm gì vậy? Sao lâu như vậy mới nghe máy? Tôi nhìn vào thời gian, bây giờ đã gần mười một giờ rồi.
Mười một giờ, con số thật nhạy cảm. Một người con trai độc thân, một người con trai độc thân tinh lực tràn đầy. Tôi chỉ dùng ba từ “chậc chậc chậc” để bày tỏ cảm xúc của bản thân thôi. Bạn nghĩ đi, nghĩ kĩ vào.
Tôi thận trọng nói: “Có phải tôi làm phiền cậu rồi không?”
Giang Ly ở đầu dây bên kia đổi giọng, gần như là không khách sáo nói: “Nếu không thì cậu nghĩ rằng ông đây bị ai làm ồn cho tỉnh dậy hả?”
“Hả? Lúc nãy cậu đang ngủ à?”
Có lẽ do giọng tôi có quá nhiều cảm xúc nên Giang Ly tinh tế cảm nhận được.
“Cậu rất thất vọng?”
“Thất vọng quá đi.”
Tôi hỏi thẳng: “Lúc nãy có phải cậu đang nằm mơ không?”
Đầu dây bên kia yên lặng một chốc.
“Đúng vậy.”
“Mơ thấy ai?”
Giang Ly không nói gì.
Năm phút sau.
“Có gì thì nói nhanh lên, tôi cho cậu ba giây, không thì tôi cúp.”
“Nhà tôi ngập nước rồi nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có tiền, vậy nên tôi muốn đến nhà cậu ở nhà vài hôm hoặc là rất nhiều hôm có được không?”
Ba giây. Trình – hỏi nhanh đáp gọn – Trà.
…
“Ồ.”
“Ồ! Cậu chỉ ồ thôi à?” Tôi gào lên cho phía bên kia.
“Cậu qua đi, cũng không phải không cho.” Giọng cậu ấy nhão nhoẹt, hình như là vừa tỉnh ngủ thật.
Tôi biết là cậu ấy nhất định sẽ đồng ý. Dù gì thì lúc vừa tốt nghiệp dì Giang cũng đã bảo tôi đến chỗ Giang Ly ở rồi nhưng tôi uyển chuyển từ chối. Ảnh hưởng đến vận đào hoa của tôi lắm.
“Nếu cậu đã nhiệt tình như vậy thì đến đón tôi luôn đi.” Tiết kiệm được mớ tiền gọi xe.
(Còn tiếp)