Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 58

Anh lấy điếu thuốc khỏi miệng, nói: “Sao mà phiền phức thế?”

“Người của anh cũng được đấy, cho tôi mượn được không?”

Hàn Mục Lẫm lần đầu tiên biết cô gái này rất to gan, anh hơi buồn cười: “Nhóc Tiểu Vũ, có biết anh đây làm nghề gì không?”

“Bắt yêu quái à?”

Anh bật cười vui vẻ, nhưng lại khiến cả phòng họp run nhong nhóc.

Chuyện gì đang xảy ra với đội trưởng Hàn của họ vậy?

“Cô nói đúng, anh đây chuyên bắt những kẻ xấu tác oai tác quái.” Anh hơi ngả người ra sau, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Khi nào cô cần?”

“Càng sớm càng tốt.”

Hàn Mục Lẫm cúp máy, đứng dậy nói: “Giải tán, hời cho lũ ranh con các cậu.”

Những người bên bàn họp đều biết ơn người vừa gọi điện thoại tới mức cảm động rơi nước mắt.

***

Nhà họ Tư.

Dạo này Tư Diễm hơi cáu kỉnh.

“Vẫn chưa tìm ra à? Chỉ phá hỏng một cái máy tính của anh thôi mà, tôi đền cho anh.”

Người ở đầu dây bên kia nhướng mày. Đây không phải vấn đề đền bù hay không.

“Cô Tư Diễm, tổng chỉ huy của tôi đã thẳng thừng cảnh cáo, nếu để gia chủ biết được thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn.”

Vì thế chuyện của cô ta, anh ta cũng lực bất tòng tâm.

Tư Diễm giận quá hóa cười: “Không phải chỉ là một kẻ núp sau bàn phím thôi sao? Sợ cái gì? Nếu có chuyện gì, tôi sẽ nhận trách nhiệm cho anh.”

Nói thì ai mà chẳng nói được. Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì cũng chẳng liên quan đến cô ta.

Tư Diễm xị mặt mở Weibo, vô thức kéo chuột máy tính xuống, bấm vào một bài đăng.

Cô ta đang định thoát ra thì đột nhiên cảm thấy người trong video trông khá quen.

Sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Tư Vũ?”

Đồ bại não này lại làm trò gì nữa đây?

Cô ta bấm vào video.

Sau khi xem xong, cô ta cười khẩy trong lòng: “Đúng là đồ bại não, làm việc bừa bãi. Chẳng phải người đàn bà Phó Nguyên Ngọc kia đã tuyên bố rằng sẽ không nhận một xu của nhà họ Tư à? Thế mà lại vụиɠ ŧяộʍ giấu giếm cầm tiền của nhà họ Tư đi mua biệt thự.”

Cô ta không tin với đầu óc của Tư Vũ có thể dụ dỗ một người đàn ông sẵn sàng bỏ ra hàng triệu tệ để mua biệt thự cho cô.

Hợp đồng được ký tên Phó Nguyên Ngọc, mặc dù tên đã bị làm mờ hai từ, nhưng Tư Diễm vẫn nhận ra.

Cô ta đọc một số bình luận rồi tắt máy tính.

Tối nay, cô ta sẽ đến tòa nhà số Một một chuyến.

Nếu ông Sáu biết chuyện này thì có lẽ người chú họ Tư Chính của cô ta sẽ phải chịu khổ cho xem.

Bảy giờ tối, tại tòa nhà số Một, một nơi quan trọng đối với nhà họ Tư.

Tư Diễm xuống xe đón đứa, chỉnh lại trang phục rời đi về phía ngôi nhà cổ kính.

Ngôi nhà bốn tầng kiểu tháp chuông trông khá cũ, phía trên treo biểu tượng với kiểu dáng giống như cành hoa quấn quanh đầu kỳ lân, trông cực kỳ dũng mãnh.

Biểu tượng của gia tộc họ Tư được tổ tiên làm theo yêu cầu của vị chủ nhân cũ nhà họ và vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.

Gác chắn bên ngoài ngôi nhà cổ ngăn Tư Diễm lại.

Người bên trong đang nhìn chằm chằm vào camera bước ra.

Đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt nhìn Tư Diễm cũng sắc lạnh.

Cô ta liền rũ mắt, cất tiếng chào: “Chú Giang.”

“Cô Tư Diễm có việc gì không?”

Giang Kính là vệ sĩ của người đứng đầu gia tộc họ Tư - Tư Vệ Bình, đồng thời cũng là đội trưởng đội cận vệ của ông ta, là người được ông ta coi trọng nhất.

Qua lời kể của em trai mình, Tư Diễm biết được rằng Giang Kính còn là cổ võ giả.

Vì thế, vừa nhìn thấy ông ta đi ra, cô ta đã cảm thấy sợ hãi từ trong tiềm thức.

“Cháu đến để gặp ông Sáu và muốn nói với ông ấy một chuyện.”

“Cô Tư Diễm, nếu cô có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại với gia chủ.”

“Chuyện về Tư Vũ.”

Giang Kính nhíu mày, ông ta không có ấn tượng tốt đối với cô chủ chính thống của nhà họ Tư này.

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô Tư Diễm không cần phải làm phiền ông cụ.”

“Có lẽ chú Chính vẫn còn giữ liên lạc với nhà họ Phó, có khi còn lén lút chạy đến đó gặp họ giống như trước đây cũng nên.”

Suy cho cùng, đứa con thừa tự do Tư Chính nhận nuôi cũng là em trai ruột của cô ta, dù Giang Kính mất kiên nhẫn đến đâu cũng phải tôn trọng cô ta phần nào.

Quả nhiên, ông ta cau mày nói: “Tôi sẽ truyền đạt chuyện này với ông cụ. Mời cô Tư Diễm cứ trở về đi, trong nhà đang có khách quan trọng.”

Khách quan trọng sao? Tư Diễm rất tò mò về vị khách này, song không dám dò hỏi.

***

Giang Kính đợi bên ngoài, sau đó tiễn khách rồi mới trở lại tòa nhà.