Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 54

“Nguyên Ngọc đã kiên quyết không muốn cầm tiền của nhà họ Tư, cho nên chắc chắn sẽ không gọi điện cho nhà họ Tư nữa đâu. Bây giờ chỉ có thể tìm cách ở chỗ Tiểu Vũ thôi.” Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tôi thấy Tư Chính cũng rất tốt với Tiểu Vũ, chỉ cần nói rằng con bé cần số tiền đó, cậu ta nhất định sẽ cho con bé.”

“Nếu cậu ta hỏi Tiểu Vũ thì sao? Như thế chẳng phải sẽ lộ tẩy à?”

“Chỉ cần chúng ta hướng dẫn Tiểu Vũ nói sao cho khéo thì sẽ không có sơ suất gì đâu.”

Nghĩ đến đầu óc chậm chạp của Tư Vũ, Tôn Ưu cảm thấy kế hoạch này cũng khả thi.

Một người đầu óc ngu ngơ, không thể nghĩ được gì như Tư Vũ, chỉ cần dụ dỗ cô một chút là có thể khiến cô ngoan ngoãn phối hợp.

Nghĩ đến đây, Tôn Ưu nôn nóng nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?”

“Trong hai ngày tới, nhất định phải lấy được tiền để bỏ vào công ty.”

“Trưa mai chúng ta sẽ đưa Tiểu Hâm đến trường và nhân cơ hội gọi Tiểu Vũ ra ngoài.”

Phó Lăng Trí gật đầu: “Đừng nói gì khiến Nguyên Ngọc nghi ngờ nhé!”

“Tôi biết rồi.”

***

Thiếu nữ nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống ven đường.

Con mèo đen từ trên không trung lao xuống, nhẹ nhàng chạm đất, lon ton chạy theo sau cô.

Tư Vũ dừng lại trước cửa hàng nhỏ tồi tàn.

Ông già nhìn thấy cô gái giẫm lên bóng đêm đi tới thì phấn chấn hẳn lên: “Cô bé đến rồi đấy à”

“Quẹt thẻ đi.” Cô đặt tấm thẻ lên quầy.

Ông ta liền cầm lấy nó, cười tươi như hoa: “Tổng cộng một trăm ba mươi nghìn tê."

Tư Vũ không hề cò kè mặc cả.

Ông già sửng sốt: “Cô bé không mặc cả à?”

“Quẹt thẻ đi.” Cô thầm nghĩ, đừng lãng phí thời gian của cô nữa.

Ông ta lại nói: “Cháu mặc cả một chút đi chứ, nếu không tôi sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt vì đã lừa một đứa trẻ như cháu đấy.”

“Miễn phí nhé?”

Ông già cứng họng, sau đó quẹt thẻ một cách nhanh gọn.

Giao tiền xong, ông già lấy ra hai cái túi da rắn từ phía sau, rồi đặt xuống trước mặt Tư Vũ.

Cô khẽ nhướng mày.

“Cô xem còn thiếu loại nào không”

Ông ta nhận tiền, lòng vui như trẩy hội.

Tư Vũ nhìn ông già bằng ánh mắt lãnh đạm.

Ông ta nói: “Cô bé à, đừng trông mặt mà bắt hình dong chứ.”

Túi da rắn chỉ là bên ngoài thôi.

“Hàng xịn” đang nằm bên trong chiếc túi kìa.

“Ở tuổi của tôi, lại thêm ở thời đại này, đáng lẽ ra ông nên nghi ngờ vì sao tôi lại mua được những thứ này mới phải.”

Lẽ nào kiến thức của cô về thời đại này đã sai?

Ông già ngẩn người.

Hóa ra cô lấn cấn về điều này.

Ông già nói, hai mắt sáng ngời: “Tôi vừa nhìn đã biết cháu không phải người tầm thường rồi. Cháu có thể viết một danh sách dược liệu dài ngoằng thế kia thì chắc chắn là người làm nghề y, thậm chí không phải một y giả tầm thường. Đầu tiên là mua kim châm cứu bằng bạc, sau đó là dược liệu, tôi tinh mắt lắm đấy.”

Đôi mắt của ông già ánh lên vẻ cơ trí.

Tư Vũ có thể phán đoán được tương lai và sinh tử của một người thông qua hơi thở của người ấy. Mặc dù cô không phải là thầy bói.

Bởi vì khi đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể nhìn thấy vận may của một người qua luồng khí toát ra từ họ, mà ngày nay gọi là từ trường, đây chính là thời vận của tương lai.

Ông già trước mặt cô cũng không phải người tầm thường.

Ban đầu cô tìm được đến đây là nhờ một luồng “khí”.

“Tôi cũng không phải y giả thật sự.”

Tư Vũ cầm lấy hai chiếc túi da rắn, khoác lên vai rồi rời đi.

Ông già nghiêm nghị, dõi mắt nhìn theo bóng lưng thiếu nữ dần dần mất hút trong đêm tối.

Sự xuất hiện của cô khiến ông ta có cảm giác bất an, rằng có điều gì đó sắp thay đổi.

"Meo."

Con mèo đen mang hai chiếc túi da rắn đi vào phòng từ cửa sổ phía sau, rồi đặt phịch mông xuống đất, khẽ gầm gừ kêu ca.

Hai chiếc túi đập vào nó, nó vẫn nằm im không nhúc nhích.

Tư Vũ co chân đạp lên khung cửa sổ, nhảy vào trong phòng, không cần bám vào khung cửa, động tác thuần thục và nhanh gọn. Sau đó, cô mở hai cái túi da rắn ra, lúc này mới phát hiện ông già còn cho thêm hai vị thuốc.

Dù sao ở đây cũng không phải nơi lý tưởng để luyện thuốc.

Sau khi làm xong thủ tục mua bán căn biệt thự, hai mẹ con cô sẽ chuyển đến đó.

"Meo."

Con mèo bất mãn khi bị ngó lơ, bèn đi tới cọ vào người Tư Vũ, đúng lúc cô đang giơ tay nhặt dược liệu nên đã hất nó đập vào tường.

“Meo.” Nó gào lên thảm thiết.

Phó Nguyên Ngọc ở căn phòng sát vách thức dậy đi tiểu đêm nghe tiếng mèo kêu liền nhìn về phía cửa sổ, nhưng không thấy gì cả.