Chu Tịnh ngạc nhiên: “Đó là bạn cùng lớp của các em à?”
Cung San San lộ ra vẻ chán ghét: “Bạn cùng lớp gì chứ? Nó là đồ thiểu năng, vẫn luôn thích Cố Tuyển Diên, hết đưa thư tình lại quấn lấy cậu ấy không buông. Nhìn mà tức lộn ruột.”
Ánh mắt Chu Tịnh sáng lên: “Con bé ấy dẫn người tới mua biệt thự cho mình đấy.”
“Cái gì?” Cung San San kinh ngạc thốt lên.
Chu Tịnh cười nói: “Có lẽ là người nhà của nó.”
“Người nhà gì chứ, vừa nhìn đã biết là được bao nuôi rồi.” Một nữ nhân viên bán hàng ở bên cạnh bỗng nói với giọng giễu cợt.
Cung San San cười híp mắt: “Chu Tiêu, cậu nói xem, nếu Cố Tuyển Diên mà biết chuyện con ngốc ấy bán sắc để đổi lấy biệt thự thì sẽ nghĩ thế nào?”
Chu Tiêu thản nhiên cười đáp: “Chị tớ cũng đã nói rồi mà, có thể là cậu ấy dẫn người nhà của mình đến mua.”
“Tớ thấy nó đang được bao nuôi thì có. Chuyện xấu xa như vậy, nếu để thầy chủ nhiệm giáo vụ biết được thì không biết có nổi giận đuổi học nó luôn không nhỉ?” Vừa nghĩ đến cảnh tượng Tư Vũ bị đuổi học là Cung San San lại vui như Tết.
***
“Trả cho anh này.”
Tư Vũ lấy ra hai tấm thẻ, đưa cho người đàn ông đang lái xe. Hàn Mục Lẫm không nhận lấy: “Cầm lấy mà mua đồ ăn vặt.”
“Tôi không thích nợ ơn người khác.”
“Cô nợ một lần cũng là nợ, nợ hai lần cũng là nợ. Đã nợ rồi thì cứ nợ đi! Khi nào anh đây đòi thì cô hẵng trả.”
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Tư Vũ không tin cái gọi là lòng tốt không có mục đích.
Hàn Mục Lẫm cười nhếch miệng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: “Bởi vì nhóc Vũ là người đầu tiên nhìn thấy “hàng họ” của anh đây.”
Tư Vũ không còn gì để nói.
***
Sau khi đến trường học, cô khoác ba lô bước vào lớp.
Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiết học.
Những học sinh đến sớm đều là người ham học.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tư Vũ đến sớm như vậy, vì thế không khỏi lấy làm kinh ngạc.
“Tư Vũ, kết quả bài kiểm tra lần này của cậu kém lắm đấy.”
Đào Hinh Nhiễm đặt bài kiểm tra lên mặt bàn của cô, toát lên khí chất của cán bộ lớp, trịch thượng nhìn Tư Vũ - người đã kéo toàn bộ thành tích của lớp 9A2 xuống.
Tư Vũ liếc nhìn bài kiểm tra trước vụ bạo lực học đường một ngày, bởi vì sau đó lại có chuyến dã ngoại nên mãi đến bây giờ mới trả bài.
Trong bài thi, ngoại trừ dấu gạch chéo bằng bút đỏ ra thì gần như không nhìn thấy chữ viết của cô.
Cô đã làm bài rất tệ.
Điểm số 16 màu đỏ tươi cực kỳ chướng mắt.
Lần này, bọn Nhϊếp Song bị ghi hạnh kiểm xấu vào học bạ tìm được điểm yếu của Tư Vũ liền đổ thêm dầu vào lửa.
“16 điểm mà cũng dám học ở lớp A2, đúng là mặt trơ trán bóng.”
“Nếu là tớ thì tớ đã nhảy khỏi đây từ lâu rồi.”
“Hinh Nhiễm, lần trước cô chủ nhiệm bảo cậu dạy kèm cho cậu ấy. May mà cậu không nhận lời, nếu không, dạy kèm loại người như này chỉ tổ rước bực vào người.”
“Đúng vậy, học dốt như thế mà vẫn còn mặt mũi ở lại lớp chúng ta.”
Đào Hinh Nhiễm nghiêm giọng nói: “Tư Vũ, nếu trong kỳ thi tháng tới, cậu vẫn kéo thành tích của lớp chúng ta xuống thì bọn tôi sẽ viết đơn rồi cùng ký tên, đề nghị đuổi học cậu đấy.”
Đây là tối hậu thư được đưa ra cho Tư Vũ.
Cô cầm bài kiểm tra lên, xem qua một lượt, sau đó cầm bút chì khoanh tròn đáp án đúng.
Thấy vậy, Đào Hinh Nhiễm cười mỉa trong lòng, thầm nghĩ, không biết có hiểu gì không mà khoanh đáp án như thật.
Cô ta đã trả bài và nhắc nhở xong, bèn trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhóm Nhϊếp Song vây quanh cô ta, vẫn hào hứng phàn nàn về Tư Vũ, thỉnh thoảng còn liếc xéo cô.
Cố Tuyển Diên hờ hững nhìn sang.
Tuy nhiên, Tôn Mục Sâm lại tò mò quay người lại, nằm bò trên bàn của cậu: “Cậu bảo Tư Vũ đang làm gì?”
Cố Tuyển Diên phớt lờ cậu ta.
“Lần trước, cô chủ nhiệm bảo cậu dạy kèm cho cậu ấy, tớ nhớ là cậu suýt nữa đã đồng ý mà.”
“Giáo viên có giỏi đến đâu cũng chẳng dạy được học sinh yếu kém như cậu ấy đâu.” Cậu tội gì phải lãng phí thời gian của mình.
Huống hồ, cậu cũng muốn thi vào trường trung học trọng điểm, không có thời gian để chơi đùa với học sinh cá biệt như cô.
***
Ngày hôm sau, kết thúc giờ học buổi sáng, tại thư viện lớn của huyện Tung Sơn.
Cô gái ngồi tựa vào cửa sổ, chồng sách trước mặt cao quá đầu.
Hành động lật trang sách của cô đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
“Soạt soạt.” Cô lật sách rất nhanh, mắt không buồn chớp.
Cách đó không xa, có người không nhịn được phì cười.
Ở một góc người khác không thể nhìn thấy có một con mèo đen mắt lim dim, đang quan sát những người xung quanh.