Cô thản nhiên giơ chân lên, ngoài vết bụi đất của khuôn viên trường dính trên giày thì không có một chút nước mực nào, hai bàn tay cũng sạch sẽ, trắng bóc.
“Sao lại như thế được, chắc chắn là nó đã rửa sạch rồi. Thưa thầy cô, chính Tư Vũ đã đánh bọn em đến nông nỗi này.”
“Thầy cô cảm thấy em khỏe đến mức có thể đánh mấy bạn ấy như vậy, sau đó lại nhẹ nhàng trốn ra ngoài mà không dính vết bẩn nào ư? Điều kỳ lạ hơn là, em vốn dĩ không đi nhà vệ sinh.” Tư Vũ bình tĩnh phân tích.
Đúng vậy, cô vốn trầm tính, không thích nói chuyện trong lớp, đầu óc cũng chậm chạp hơn người khác, thì làm sao có thể giở trò với một học sinh giỏi xuất sắc suốt ba năm liền như Đào Hinh Nhiễm được?
“Có bạn đã nhìn thấy nó vào nhà vệ sinh cùng bọn em, thầy cô cứ hỏi họ là sẽ rõ.” Đào Hinh Nhiễm khóc đỏ hoe cả mắt, đầu tóc dính đầy mực đen lẫn mực đỏ, mặc dù đã gội đầu nhưng vẫn không sạch hơn là bao.
Lúc này, chủ nhiệm giáo vụ mới hiểu ra rằng hóa ra bọn Đào Hinh Nhiễm gây chuyện, sau đó kéo Tư Vũ ngờ nghệch vào chịu tội thay, hòng thoát tội quậy phá trong nhà vệ sinh.
Sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi: “Đủ rồi, các em hãy tự chịu trách nhiệm cho những việc mà mình gây ra đi. Tư Vũ, em về lớp trước đi.”
“Thưa thầy.”
Mấy nữ sinh đồng thanh hét lên với vẻ không thể tin được.
“Các em ngoan ngoãn cho tôi nhờ. Cô Tiết, gọi phụ huynh các em này đến trường đón con về, đồng thời ghi lỗi vào học bạ...”
“Thầy Tôn, phạt như vậy có nặng quá không?”
“Nếu hôm nay không trừng phạt, ngày mai các em ấy sẽ lại tiếp tục gây chuyện cho xem. Cô Tiết, tôi biết cô không nỡ phạt học sinh lớp mình, nhưng các em ấy không còn nhỏ nữa, học trò đã phạm lỗi thì phải để chúng tự gánh vác hậu quả.” Chủ nhiệm giáo vụ sẽ không nể nang trong những chuyện như vậy.
Tiết Băng Lợi nhíu mày nghĩ thầm, thành tích học tập của mấy em học sinh này rất tốt, nhất là Đào Hinh Nhiễm luôn đứng top 3 của lớp.
Ngược lại, Tư Vũ mới là người khiến lớp luôn đứng hạng bét, cho dù cô bị ghi lỗi vào học bạ thì cô ta cũng sẽ chẳng đau lòng.
…
Lúc Tư Vũ trở lại phòng học, mọi người đều âm thầm liếc nhìn cô.
Ngay khi tiết học kết thúc, các bạn học liền xúm lại xì xào bàn tán về chuyện xảy ra sau tiết học trước.
“Tư Vũ, không ngờ là cậu lại “đỉnh” thế, vậy mà có thể đánh cho mấy người Đào Hinh Nhiễm thua te tua mà không bị dính dáng gì. Rốt cuộc cậu đã dùng cách gì để khiến họ thảm hại như vậy?” Tôn Mục Sâm kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống lên bàn của Tư Vũ và nhìn cô.
Cô lùi lại phía sau, nhìn thẳng vào cậu ta, khiến cậu ta lúng túng gãi đầu, nói: “Được rồi, tôi không hỏi nữa.”
Chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh nhanh chóng lan truyền khắp trường, các bạn học ở lớp 9A2 đều nhìn Tư Vũ bằng ánh mắt khác.
Bởi vì, trước khi sự việc xảy ra, Nhϊếp Song đã gọi cô ra ngoài.
Có người nhìn thấy cảnh nhóm Đào Hinh Nhiễm ai nấy đều bẩn thỉu lem luốc không thể tả. Vì thế, sau tiết học, họ đã hùng hồn miêu tả cảnh tượng lúc ấy một cách rất sinh động, có thể thấy được là tình hình khi đó ác liệt đến mức nào. Nếu nói chuyện này không liên quan đến Tư Vũ thì cả lớp 9A2 đều không tin.
Giờ tan học, Tư Vũ đeo balo ra về.
Tôn Mục Sâm khoác vai Cố Tuyển Diên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, toét miệng cười nói: “A Diên, cậu nói xem liệu Tư Vũ có phải là người ra tay với bọn Đào Hinh Nhiễm không? Chậc chậc, nghe nói cảnh tượng khi đó hoành tráng lắm. Tư Vũ lại khiến chúng ta phải thay đổi cái nhìn về cậu ấy rồi.”