Hứa Dao đã muốn thành thật tâm sự với cô từ lâu, bây giờ chính là lúc cô ta có thể nói ra chuyện này.
"Cô bé ngốc, làm sao chị có thể trách em, lúc mọi chuyện xảy ra, chúng ta cũng chỉ mới hơn một tuổi, đứa trẻ miệng còn hôi sữa có thể làm cái gì, giống như những gì chị đã nói với cha mẹ, chỉ cần có thể về nhà, chị đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi."
Hứa Nhân Nhân thuận thế kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta, vẻ mặt vui mừng nói: "Em không có bất mãn vì chị đến đây, chị cũng không có bởi vì sự tồn tại của em mà oán trách trong lòng, đây đã là may mắn lớn nhất, cho nên, chúng ta chỉ cần nhìn về phía trước, sống tốt mỗi một ngày là được rồi."
Hứa Dao cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, cô ta gật đầu thật mạnh: "Được, em nghe lời chị, em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."
Hứa Nhân Nhân cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, khen ngợi nói: "Cái này chị nói mới đúng, cám ơn em gái đã thay chị tận hiếu với cha mẹ hơn hai mươi năm, những ngày còn lại chúng ta sẽ cùng nhau hiếu thảo với cha mẹ, được không?"
"Được." Hứa Dao nặng nề gật đầu, nụ cười rốt cục không còn mất tự nhiên nữa.
[Chỉ hy vọng em có thể chống lại sự mê hoặc của mẹ ruột, kiên định tin tưởng cha mẹ đối xử công bằng với em và chị, nếu như em thật sự để khuỷu tay hướng ra ngoài, người đau lòng nhất chính là mẹ, dù sao, mẹ đã vất vả dạy dỗ em hơn hai mươi năm như vậy, phần tình yêu và nỗ lực này không phải mẹ ruột của em muốn là có thể thay thế được.]
[Trong lòng của cha vẫn vô cùng kính sợ ông nội, nhưng trước đây cha lại có thể bởi vì người mình yêu mà chống lại ông nội, cho nên cha đã thật lòng yêu mẹ ruột của em, nếu như ngày nào đó mẹ ruột của em tới cha, không nhịn được tình cũ không rủ cũng tới, đến lúc đó mẹ nên làm gì đây?]
[Nếu như chuyện thiên kim thật và thiên kim giả là một âm mưu, vậy người đứng đằng sau phải có thù oán lớn bao nhiêu, mới có thể sắp xếp một vở kịch đầy tổn thương như vậy, tốt xấu gì cũng là người đã từng yêu nhau, không yêu nữa thì cũng không đáng để bị tổn thương như vậy nha.]
Hứa Dao yên lặng nắm chặt bàn tay, không chỉ chị nghĩ mãi không ra mà ngay cả cô ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Nếu như mẹ ruột thật sự yêu cha nuôi, cho dù cuối cùng cả hai chia tay nhau, cũng là lựa chọn của bà ta, cha nuôi đã từng giữ mẹ ruột của cô ta lại, vì sao bà ta phải làm chuyện tổn thương ông đến vậy?
Nếu đã lựa chọn để cho cô ta tới thế giới này, thì tại sao bà ta phải biến cô ta trở thành công cụ báo thù cơ chứ, hổ mẹ còn không ăn thịt con mà, tại sao mẹ ruột của cô ta phải nhẫn tâm như vậy?
Cô ta có quá nhiều nghi hoặc cần giải đáp, những chuyện này vẫn cần chờ tới lúc sau khi hai mẹ con gặp mặt nhau, mới có thể điều tra rõ ràng từng chuyện một.
"Em nhất định sẽ hiếu thảo với cha mẹ cùng chị, em cam đoan." Hứa Dao giơ ngón tay lên biểu thị lòng trung thành.
"Ừ, chị tin em." Hứa Nhân Nhân ôm cô ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô ta.
Cô tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần cho em gái nhiều tình yêu thương hơn, cô ta sẽ vĩnh viễn không phản bội cha mẹ, nếu cô có thể trở thành biến số trong kế hoạch này, nhất định em gái cũng có thể.
"Cộc cộc cộc - -"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Đại tiểu thư, cô Ngạn Văn tới rồi ạ, cô ấy nói là muốn gặp cô." Dì Từ dịu dàng nói.
Hứa Nhân Nhân buông tay ra, đáp lời, trong lòng thầm nghĩ: "Cô út tìm con làm gì?"
"Dao Dao muốn đi gặp cô út với chị không?" Hứa Nhân Nhân chủ động hỏi, không muốn để cho cô ta cảm thấy mình có bất kỳ hành động nào muốn xa lánh cô ta.
"Em không đi đâu, em muốn ngủ bù, chị đi trước đi, thuận tiện thay em hỏi thăm cô út một tiếng."
Cô ta đoán nhất định cô út muốn tìm chị gái nói về chuyện của dượng út, nếu cô ta đi sẽ chỉ khiến cho cô út cảm thấy khó xử hơn.
"Ừ, vậy em nghỉ ngơi đi, chị đi đây."