Ông cụ nắm lấy cổ tay của Quách Thành, dịu dàng nói: "Được rồi, con đi thay quần áo đi, ướt hết rồi.”
Quách Thành đầu tiên là buồn bực "Dạ" một tiếng dưới ánh mắt ra hiệu của ông cụ, sau đó anh ta mới giả vờ ngạc nhiên nhìn về phía ống tay áo đã ướt sũng của mình, áy náy nói: "Xin lỗi, con rể thất lễ rồi ạ.”
“Không sao." Giọng nói của ông cụ nghe qua rất hiền lành.
Ông cụ nhìn về phía quản gia đứng ở phía sau, ra lệnh: "Mau dẫn cô gia đi thay quần áo đi, lát nữa bị cảm lạnh mất.”
“Vâng, mời cô gia.”
“Vậy con đi trước một lát, xin lỗi." Anh ta vô cùng lễ phép khom lưng bảo với mọi người, thể hiện ra bản thân là một con người được giáo dục tốt.
[Chậc chậc chậc, tôi thật sự đến ạ anh ta rồi, anh ta cố ý làm như vậy ở ngay tại đây, chẳng lẽ anh ta thật sự xem mọi người là người mù hết rồi hay sao, từ nãy đến giờ cô út luôn yên lặng nhìn anh ta kia kìa, giấu đầu hở đuôi quá rồi đó, diễn có tâm hơn một chút đi]
[Hầy, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cái cô thư ký kia đúng là không biết thân biết phận gì hết, biết rõ hôm nay anh ta phải đi gặp cha vợ mà cô ả còn tạo ra dấu hôn rõ ràng như thế, trắng trợn để lại sự tồn tại của mình như vậy, hẳn là cô ả đang muốn làm vợ chính thức của anh ta đến mức bị điên luôn rồi]
[Quách Thành cũng là một người cẩn thận mà, sao hôm nay lại sơ suất như vậy, đúng là tự mình hại mình mà, ôi, tôi cảm thấy đau lòng thay cho cô út quá chừng.]
[Tiểu Thất à, cậu đoán lát nữa khi cả hai trở về nhà, liệu cô út có hỏi hôm nay anh ta đã làm gì không?]
[Hẳn là sẽ hỏi]
[Tôi không nghĩ vậy đâu.]
[Vì sao thế? Trà xanh đã sắp sửa đánh tới trước cửa nhà cô út luôn rồi, ai có thể nhịn được cơ chứ?]
Trong giọng điệu máy móc của hệ thống lộ ra được sự căm phẫn khôn cùng.
[Người chỉ biết yêu đương thường nhẫn nại dữ lắm, đối với cô út mà nói, chỉ cần người đàn ông đó trở về nhà ở bên cạnh cô út là cô út có thể bỏ qua hết tất cả chuyện cũ, thậm chí cô út sẽ tự tẩy não chính mình rằng lý do dượng út lang chạ bên ngoài là vì những người phụ nữ xinh đẹp đê tiện kia đã chủ động quyến rũ dượng út, không phải dượng út sai, dượng út chỉ phạm vào sai lầm mà tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ phạm phải mà thôi ]
Hệ thống nghe xong thì im lặng.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Hứa Ngạn Văn.
Cô nàng chỉ bình tĩnh bưng ly rượu vang lên, cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy của mình, ưu nhã nhấp một ngụm.
Khương Hân ở dưới bàn lén đá chân chồng một cái, Hứa Ngạn Ôn vội vàng gắp cho em gái một miếng tôm hấp muối, "Em gái, hôm nay tôm lớn rất tươi, em mau ăn đi, kẻo nguội rồi thì sẽ không ngon nữa.”
Hứa Ngạn Văn cười nói cảm ơn: "Cảm ơn anh cả.”
Đường Uyển cách Hứa Ngạn Văn một chỗ trống nhẹ nhàng bĩu môi, vẻ mặt khinh miệt, giống như đang không tiếng động cười nhạo sự ngu xuẩn của Hứa Ngạn Văn.
[Ấy nè nè, tại sao trông thím hai lại có vẻ mặt vui sướиɠ khi người ta gặp họa vậy cơ chứ, bà ta đắc ý cái gì? Bà ta dựa vào cái gì mà cười nhạo cô út, bà ta xứng sao!]
Đường Uyển sợ tới mức vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, cúi đầu múc cơm.
Hệ thống bỗng nhiên hưng phấn nói: [ oa oa oa oa, cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy tin tức ghê gớm gì nào?]
Hứa Nhân Nhân đang điên cuồng xoa tay ở trong lòng: [Cái gì thế cái gì thế, nói mau!]
[Dượng út của cậu đúng là một con trâu đực có chí lớn đó nha, anh ta chẳng những chơi cô thư kí bé nhỏ ở công ty mình, mà ngay cả người trong nhà anh ta cũng không buông tha, không ngờ anh ta lại cùng với…]
Đường Uyển mạnh mẽ cất cao giọng, "Đây là cua hoàng đế mới được vận chuyển từ Alaska tới đây, rất tươi, để thím gắp cho cháu nhé?"
“Hả?”
Hứa Nhân Nhân hoàn hồn nhìn về phía con cua lớn vừa mới được đặt lên bàn.
Thịt cua trắng nõn thơm phức đã được chia ra từ lâu, đầu bếp với tài nghệ tinh xảo đã bày biện con cua hoàng đế này thành một món ăn vô cùng đẹp mắt như một bức tranh, phối hợp với rau xanh bố cảnh nhiều màu, chạm trổ cực kỳ tài ba, phô bày sự xa hoa đến cực hạn.