[Không phải đó chứ, những người đó bị mù rồi hay sao, bà ta đã bốn mươi tuổi rồi, dù cho khoa học kỹ thuật có tiên tiến tới cỡ nào thì cũng không thể biến người khác trở thành thiếu nữ tuổi mười tám được]
[Bốn mươi tuổi thì có sao đâu, thử hỏi có thanh niên trai tráng nào mới ra ngoài xã hội có thể vượt qua được sức hấp dẫn của tiền tài và người đẹp cơ chứ, huống chi kỹ thuật trang điểm của bà ta vô cùng cao siêu, thiếu nữ, ngự tỷ, phụ nữ xinh đẹp, bà ta đều có thể tự do hoán đổi, đẹp đến mức khiến tâm thần mấy tên kia nhộn nhạo. Không tin thì cô xem hình ảnh đi này.]
Hệ thống chiếu lên đủ các loại hình ảnh thay đổi trang phục của Đường Uyển trên màn hình.
[A cái này…]
Hứa Nhân Nhân nâng chén trà lên, liếc trộm người thật đang ngồi đối diện, yên lặng đối chiếu: [Bà ta trang điểm hay là thay da đây?]
Đường Uyển: "Cháu có biết lịch sự là gì không hả?”
“Tam tiểu thư đã trở lại.”
Theo thông báo của người hầu, đoàn người nhanh chóng chuyển sang nhìn về phía cửa lớn.
Hứa Ngạn Văn mặc một bộ váy đỏ dài quá đầu gối, khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn và xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng, tựa như bướm đang thong thả nhảy múa, mang theo hương thơm như có như không, thản nhiên đi về phía mọi người.
[Ối trời ơi, cô út của mình đẹp quá đi, vừa nhìn là biết cô út có học múa rồi, khí chất thật tuyệt vời, hút!]
Hứa Ngạn Văn giật mình, cô nàng căn cứ theo cách xưng hô trong giọng nói mà nhìn về phía Hứa Dao và Hứa Nhân Nhân.
Cô nàng đã nghe thấy giọng nói của Hứa Dao, nhưng hai đứa cháu này rõ ràng không mở miệng nói gì, chẳng lẽ đó là tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân?
Mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài, tươi cười đi về phía hai cháu gái, "Dao Dao, Nhân Nhân.”
“Cháu chào cô út!" Hai người cùng kêu lên.
Hứa Ngạn Văn nhìn về phía Hứa Nhân Nhân, quả nhiên là giọng của cô.
[Cô út dịu dàng quá đi à, giọng nói cũng rất dễ nghe, hu hu hu, quả nhiên người đẹp thì chỗ nào cũng đẹp hết, ngưỡng mộ quá đi]
Mỗi người đều thích nghe lời hay, Hứa Ngạn Văn cũng không ngoại lệ.
Cô nàng cười sờ sờ mái tóc của cô, hàn huyên nói: "Ở nhà có quen không cháu?"
“Cháu quen rồi ạ, cha mẹ và em gái đối xử với cháu rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm ạ.”
Hứa Ngạn Văn cảm thấy miệng của cô cháu gái này quá ngọt, rất ngoan ngoãn, khiến cho người ta vô cùng yêu thích.
“Quen là tốt rồi, ngồi xuống đi, không cần gò bó, Dao Dao cũng ngồi đi.”
“Dạ.”
[Cô út tốt quá đi à, hẳn là không có dưa nhỉ?]
[A Thất, Hứa Ngạn Văn có dưa gì không?]
Hứa Ngạn Duệ và Đường Uyển sáng mắt, rốt cục cũng đến lượt người khác, nói nhanh lên nói nhanh lên!
Đối mặt với câu hỏi của Hứa Nhân Nhân, hệ thống vô cùng hào hứng và nói: [Có có, cô út xinh đẹp là người có não yêu đương đấy.]
Hứa Ngạn Văn: "...”
Đường Uyển cười lạnh dưới đáy lòng, đây thì tính là dưa gì, chỉ là chuyện bình thường mà thôi!
Hứa Ngạn Duệ âm thầm thở dài, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, không có gì thú vị cả!
[Chờ một chút, để tôi đoán nha, bình thường mấy thiên kim đại tiểu thư của nhà giàu đều thích người đàn ông có xuất thân hoàn toàn khác so với mình, dượng út hoặc là du côn, côn đồ, hoặc là con nhà nghèo nhỉ?]
[Tuy nhiên, cô út là người có lòng yêu nghệ thuật thế này, vừa trí thức vừa dịu dàng, hẳn là sẽ thích cái sau hơn, cho nên dượng út hẳn là một học sinh nghèo vượt khó, ỷ vào tài năng của mình mà kiêu ngạo các thứ, vừa khiến cho người ta muốn chinh phục, lại làm cho người ta không dám tiếp cận, muốn ngừng yêu mà không ngừng được đúng không?]
Hứa Ngạn Văn giả vờ uống trà, đáy mắt dâng lên một chút khen ngợi, con bé này quả nhiên rất hiểu cô nàng.
[Ấy chà chà, Nhân Nhân tuyệt vời quá đi, đến cả cái này mà cậu cũng có thể đoán ra được, tôi biết việc ràng buộc cậu làm người chuyên hóng dưa tôi cung cấp là quyết định đúng đắn mà, dượng út đúng là một học sinh giỏi, nghèo vượt khó, còn nhỏ đã mất mẹ, thời niên thiếu thì mất cha, hai ông bà nội mà anh ta từng sống nương tựa lẫn nhau cũng qua đời ngay sau khi anh ta kết hôn, điển hình của nhân vật có ngoại hình đẹp, tính cách kiên cường và số phận bất hạnh]