Hứa Ngạn Ôn thật thà hiền hậu, vừa không khéo léo như Đường Uyển, cũng không giỏi ăn nói, ông không có cảm giác tồn tại ở trước mặt ông cụ, hơn nữa ông cũng không có thành tích gì ở công ty, cho nên ông vẫn luôn bị hai vợ chồng này đè đầu cưỡi cổ.
Hôm nay nhìn thấy Đường Uyển kinh ngạc như thế, trong lòng hai vợ chồng thống khoái đến mức nói không nên lời, trong ánh mắt đối diện tràn đầy hãnh diện.
Không phải nhanh mồm nhanh miệng sao, sao không nói nữa?
Đường Uyển cắn răng dẫn người đến sô pha ngồi xuống, lại nghe thấy giọng nói đáng ghét kia nói:
[Ấy chà, xem ra cuộc đối thoại kế tiếp lại là hỏi đông hỏi tây vô cùng nhàm chán, lấy lý do quan tâm nhưng thực chất là đang thăm dò mình đây mà, Tiểu Thất, bà thím hai này có dưa gì không, kể cho tôi nghe với]
Đường Uyển đang chuẩn bị hỏi cô hai mươi năm nay cô đã sống như thế nào, nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.
Dưa nghĩa là gì? Cô lại muốn làm gì nữa?!
[Có chứ, thím hai của cô có nuôi mấy đứa tiểu bạch kiểm ở bên ngoài đó, mỗi đứa đều có cơ bụng tám múi.]
[Ấy chà ấy chà, là bởi vì chú hai không thỏa mãn được bà ta hay sao, chậc chậc chậc, khó trách tôi thấy hốc mắt của ông ta xanh lè, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn là biết bị suy thận rồi, quả nhiên phụ nữ ba mươi như lang như hổ, bốn mươi ngồi dưới đất vẫn có thể hút đất]
Mặt Đường Uyển đỏ bừng, nghiến chặt răng.
[Không có nha, chú hai của cô bị suy thận là do bị người phụ nữ khác vắt kiệt sức đó, ông ta cũng có nuôi tình nhân bé nhỏ ở bên ngoài, hai vợ chồng đội nón xanh cho nhau, chủ yếu là để cho nam nữ bình đẳng ấy mà]
“Phụt... khụ khụ khụ" Hứa Ngạn Ôn phun ngụm nước trà ra ngoài.
Hay lắm, không ngờ hai người này bình thường ân ái với nhau chỉ là diễn mà thôi.
Khương Hân vội rút giấy lau cho ông, ánh mắt nhìn hai vợ chồng mặt đỏ tới mang tai trên ghế sô pha đối diện.
Bà không chút hoài nghi, lúc này hai vợ chồng kia đã sắp tự làm mình nghẹn chết rồi, loại cảm giác nghe được nhưng không thể phản bác được này, bà chính là người hiểu rất rõ đấy.
[Đây chính là hôn nhân kiểu mở trong truyền thuyết sao, vậy bọn họ kết hôn với nhau là có ý đồ gì chăng?]
[Sinh con để tranh giành tài sản mà thôi, thím hai mang thai sinh ra con trai, chú hai còn tặng thêm một tiểu bạch kiểm bé nhỏ cho thím ấy, coi như cảm ơn.]
[A Thất, quả nhiên người có tiền biết cách giải trí thật đấy, mà này, thím hai phong lưu như vậy, làm sao chú hai chắc chắn được đứa nhỏ là con ruột của mình vậy?]
[Đơn giản thôi, lúc chuẩn bị mang thai thì bất kỳ ai cũng không được ra ngoài ăn chả ăn nem, sau khi xác định đã mang thai rồi mới thả người ra]
[Cái nhà này vui ghê, vừa phong lưu vừa cởi mở]
“Phụt... khụ khụ khụ.”
Lần này người sặc nước trà đổi thành Khương Hân, "Xin lỗi, xin lỗi!”
Hứa Ngạn Ôn vội vàng lau chùi cho bà, hai vợ chồng nhịn cười đến mức sắp bể bụng rồi, bèn lấy cớ lên lầu thay quần áo, bỏ trốn mất dạng.
Hứa Dao luôn dùng tay bóp đùi mình, cô ta cũng sắp không nhịn được nữa, ăn dưa của người khác thú vị quá đi mất.
Mà hai đương sự thì đang tức giận đến mức cả người phát run nhưng không thể phát tác.
Những quả dưa, hay còn gọi là chuyện riêng, sở dĩ nó được gọi là chuyện riêng bởi vì nó không thể được công khai, đừng nói bọn họ không nói ra được, nếu thật sự nói ra rồi thì mặt mũi bọn họ để ở đâu đây?
A a a a, Hứa Nhân Nhân là sao chổi nhà đại phòng cố tình tìm về để hại hai người họ đúng không!
Chết tiệt!
[Còn nữa không, thêm nữa đi, tôi thích nghe.]
[Còn nữa…]
“Nhân Nhân, con đừng ngồi không thế nữa, con cứ uống trà, ăn chút bánh ngọt đi, ông nội sẽ xuống ngay thôi.”
“Dao Dao cũng ăn đi con.”
Đường Uyển trực tiếp cắt đứt tâm tư của cô, không phản bác được thì không thể bịt miệng sao.
“Cám ơn thím hai, vừa hay cháu đang hơi khát.”
Đường Uyển nghiến răng oán thầm, thích nhiều chuyện như vậy, để cho cô chết khát luôn!
[Tiếp tục, còn gì nữa...]
[Mỗi lần thím hai của cô đi ra ngoài hẹn hò với tiểu thịt tươi, đều phải skincare kỹ càng cho da non toàn thân trở nên vô cùng săn chắc, trang điểm trở thành một người con gái trẻ trung, đến cả thân dưới cũng được chăm sóc rất kỹ, bà ta rất tâm đắc trong chuyện này]