Thư Ký Tổng Giám Đốc? Tôi Không Làm!!!

Chương 4: Lên mạng bán sếp

Tôi hấp hối giãy giụa: “Ông chủ, tôi có thể không đi không?”

Hắn nhìn ta một cái, dịu dàng lại tàn nhẫn phun ra mấy chữ.

“Không thể, trừ khi cô không muốn đi làm.”

Trả thù, đây tuyệt đối là trả thù.

Tên khốn nạn lòng dạ hẹp hòi.

Tôi tức giận lái xe cực nhanh.

Dọc đường đi làm như không thấy hắn muốn nói lại thôi.

Tới cổng công ty.

Hắn chậm chạp không xuống.

Mày nhíu chặt, sắc mặt xanh trắng.

“......”

Không xong, tôi quên mất sếp tôi say xe.

Giọng hắn đông cứng:

“Thư ký Quý, mười lăm phút lái xe, cô vượt đèn đỏ mười lần, đạp phanh tám lần, mắng chửi người sáu lần. Cái đường này có thù oán với cô sao?”

“Không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho người khác chứ. Ngồi ở ghế phó lái của cô có nguy hiểm đến tính mạng, tôi kiến nghị cô sau này đừng lái xe nữa.”

“......”

Tôi kiến nghị anh đừng mở miệng nữa.

*

Tới văn phòng, tôi đang soạn văn kiện cần cho chuyến công tác ngày mai thì trai đẹp gửi tin nhắn cho tôi.

Hỏi ngày mai mấy giờ tôi ra ngoài, cậu ấy sẽ đến đón tôi.

Tôi áy náy trả lời:

“Không cần, tôi nhất thời phải đi công tác, chúng ta hôm khác lại hẹn nhé, ngại quá.”

Đối diện im lặng một lúc rồi vui vẻ chấp nhận:

“Không sao, em chờ chị lúc nào rảnh cũng được. Chị đi công tác chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió.”

Tiểu chó săn thật ngoan thật săn sóc, tôi khóc chết mất.

Lại nhìn đống văn kiện trên tay, tôi càng tức hơn.

Ông chủ không ở đây.

Tôi dứt khoát cầm di động, quay video nổi điên.

Đếm kỹ mỗi loại vật phẩm trong văn phòng.

Từ chiếc ô bình thường ông chủ hay dùng, đến bộ dụng cụ bát đĩa ăn cơm, thậm chí là chiếc thảm thủ công Italy dưới chân cũng không ngoại lệ.

Rồi tôi lại quay từ chiếc sô pha bọc ghế dưới mông sếp, đến bộ bàn chải đánh răng hắn dùng qua trong nhà vệ sinh.

Cap là:

“Tan làm bán hết chúng nó, sau đó lấy tiền đi ăn chơi nhậu nhẹt.”

Quay xong tôi up video lên app nào đó.

Kết quả nửa đêm trước khi đi ngủ, tôi quen thói mở ra xem thử.

Tin nhắn 99+.

Ngoài ý muốn, video hot rồi.

Comment top đầu:

“Cô bị điên à? Sao không dứt khoát bán luôn tôi đi? Cô còn do dự là vì có tâm sự gì sao?”

Giọng điệu quen thuộc này khiến lòng tôi phát run.

Bên dưới comment này toàn lời lẽ trêu chọc:

“Hoan nghênh tới xem hiện trường lật xe.”

“Ha ha ha ha ha lần đầu tiên thấy chơi quá trớn bị sếp bắt tại trận.”

“Tác giả: Ngày mai đi làm bởi vì bước chân trái trước mà bị đuổi việc.”

“Văn phòng này thật vô nhân tính, chín cong mười tám quẹo, tôi không nói giỡn đâu.”

“Sếp: Văn phòng của cô đâu mà cô đòi bán?”

“Sếp: Buổi tối cô đi ngủ tốt nhất là một mắt đứng gác, một mắt nằm gác.”

“Cô xem sếp cô quan tâm cô chưa kìa, hỏi cô có bị điên không.”

“Cô đúng là một nhân tài.”

“Người tốt nhà ai lại bán cả bàn chải đánh răng second-hand hả, đừng thái quá.”

“Bàn chải đánh răng lông chuột, tôi kiến nghị trực tiếp đưa cho tôi.”

[…]