Sau Khi Pháo Hôi Truyện Sủng Hào Môn Trọng Sinh

Chương 12

Sau khi xe tới công trường, Mục Thiên Hành và Royds xuống xe trước để Mạc Đệ ở trong xe đợi, bọn họ làm xong việc sẽ quay lại.

Mạc Đệ ngồi trên xe một mình, nhìn tài xế mà không nói gì.

“Uống nước không?” Tài xế cố tìm cách nói chuyện để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng.

“Cảm ơn chú, cháu không uống nữa, cháu muốn ra ngoài ngắm cảnh.” Mạc Đệ ngoan ngoãn cười, chỉ tay ra ngoài cửa sổ, “Cháu thấy ngoài kia có nhiều thứ cháu chưa từng thấy, cháu muốn ra xem.”

“Ồ.” Tài xế bỗng không còn hào hứng, thốt ra một từ rồi cúi đầu chơi điện thoại.

Mạc Đệ cũng không biết tại sao đột nhiên cảm xúc của tài xế lại không tốt, nhưng anh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, mở cửa xe rồi bước ra.

Mục Thiên Hành bị gãy chân ở Trung Quốc, càng là nơi nguy hiểm càng có khả năng, anh nhất định phải đi theo.

Trong nháy mắt Mạc Đệ đóng cửa xe lại, tài xế sờ chán của mình một cái không vui mà lầm bầm một câu.

“Ta lớn hơn ông chủ có hai tuổi, tại sao thằng nhóc lại gọi là ca ca đến lượt mình lại là chú.”

Mạc Đệ đi tới mép công trường, nhìn về phía trung tâm công trường.

Những chiếc xe rùa, máy xúc, xe trộn bê tông, cùng các thanh sắt thép, đá vôi được tập kết chất đống, trong không khí những hạt bụi mịn li ti lơ lửng được ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuyên qua, như một làn sương mù bao phủ khắp công trường, tỏa ra những quầng sáng màu vàng của ánh mặt trời.

Đứng chính giữa công trường, Mục Thiên Hành đang nói chuyện với một người mặc vest đội mũ bảo hộ, phía sau bọn họ là một toà nhà chỉ có "khung xương", trên đó còn có vài người công nhân xách theo xô nhỏ cầm theo xẻng nhỏ đang trát vữa, trên "khung xương" còn đặt một số cây tre và thanh thép ống thép, thoạt nhìn thì thấy không có gì, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Mạc Đệ ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên giàn giáo của tòa nhà tràn ngập bụi đất, vài tia nắng mặt trời chiếu xiên vào giàn giáo của tòa nhà.

Mạc Đệ đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

Trực giác khiến Mạc Đệ nhấc chân lên lập tức chạy về phía giữa công trường. Người công nhân trông thấy một đứa trẻ chạy vào công trường liền lớn tiếng bảo Mạc Đệ mau mau chạy ra ngoài.

Nhưng Mạc Đệ lại không để ý đến người nọ, anh tiếp tục chạy về phía trước, thêm hai công nhân da ngăm đen khác khi thấy Mạc Đệ vẫn chạy vào công trường, họ không vui nên vừa hét vừa đi chặn đường Mạc Đệ, "Làm gì vậy, trẻ em không được vào đây tùy tiện, đi ra ngoài!"

“Cháu từ đâu tới, không biết nhìn sao, ai cho vào công trường thế, có chuyện gì xảy ra ở công trường ai chịu trách nhiệm được sao?!”

"Xin lỗi chú, cháu tìm người." Mạc Đệ vội vàng xin lỗi, chỉ vào vị trí Mục Thiên Hành đang đứng nói: "Cháu tìm anh ấy, cháu tìm anh ấy có việc."

“Muốn gặp ông chủ cao lớn kia à?” Người đàn ông trung niên nhìn về hướng đó, nói: “Ai biết ông chủ lớn kia có quen biết hay không, cháu không thể vào, nếu chúng tôi mà thả cho vào rồi xảy ra chuyện thì sao.”

“Đúng, xảy ra chuyện thì làm sao, trẻ con như cháu chạy lung tung cái gì, công trường này là nơi có thể nô đùa sao?” Một người có vóc dáng thấp bé đưa tay đẩy vai Mạc Đệ: “Mau đi ra ngoài đi! Ở đây cản trở lắm, có chuyện gì cũng không được chạy lên công trường, cút đi!”

Mục Thiên Hành đang lắng nghe kỹ sư báo cáo về dự toán cấp hai và hiệu quả của bản vẽ thiết kế, bỗng nghe có tiếng cãi nhau ở phía xa, hắn ta ngẩng đầu liếc nhìn, thì thấy cậu thiếu niên đáng lẽ phải ngồi trên xe lại đang đứng ở nơi xa cùng hai người công nhân thảo luận điều gì đó.

"Bạn nhỏ nhà anh cũng thật là dính người." Cách Mục Thiên Hành sáu bảy mét, đang nói chuyện với kỹ sư phó là Royds cũng thấy Mạc Đệ, quay đầu nói bóng gió với Mục Thiên Hành.

Mục Thiên Hành vốn không muốn để ý đến Royds, nhưng vừa nghe giọng điệu của Royds, hắn liền cười một tiếng, hàm ý không rõ mà nhìn từ đầu đến chân Royds: "Sao vậy, lại ghen tị rồi? Đáng tiếc dù cậu có ghen tị thì cũng vô dụng, chênh lệch quá lớn."

"Chết tiệt!" Royds lườm nguýt.

“Lưu Thành Tài, cậu mang bản vẽ hiệu ứng này qua đó nói lại một lần nữa với Royds, tôi đi xem bên kia tình hình thế nào, một lúc nữa sẽ quay lại.” Mục Thiên Hành ném bản vẽ hiệu quả trên tay cho kỹ sư Lưu Thành Tài đang chảy đầy mồ hôi trước mặt.

“Được, tôi tới ngay đây.” Lưu Thành Tài vội vàng đáp lời, rồi chạy đến chỗ Royds.

Mục Thiên Hành vỗ vỗ bụi đất trên tay, tiện tay nhặt một chai nước khoáng rỗng mà không biết của ai đã ném xuống đất, cũng quay người rời đi, kết quả là mới đi được hai bước, trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn của đàn ông.

Trong cơ thể đột nhiên bùng nổ giác quan thứ sáu và bản năng sinh tồn lập tức từ bàn chân chạy vọt lên tận da đầu, Mục Thiên Hành gần như theo bản năng, dốc toàn lực lao về phía trước.

“Ầm――!!!”

Tiếng nổ lớn bất chợt vang lên, một đám bụi dày đặc bốc lên!

"Mục Thiên Hành!!!" Từ xa Mạc Đệ trừng mắt nhìn một ống thép dài và rất thô bỗng trượt từ giàn giáo trên toà nhà cao tầng phía trên đầu Mục Thiên Hành rơi xuống, đập thẳng vào Mục Thiên Hành, trong chốc lát tay chân lạnh ngắt, rồi anh nhanh chóng hất mạnh đám người đang cản trở mình, chạy tới phía Mục Thiên Hành.

Công trường đã hỗn loạn, kỹ sư giám công việc vừa hốt hoảng vừa lo sợ, cuống quýt chạy đến chỗ Mục Thiên Hành, Royds cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó trợn tròn mắt vừa chạy vừa gào to kêu Mục Thiên Hành.

Trong làn bụi mù mịt, Mục Thiên Hành "hít hà" một tiếng, hai cánh tay chống xuống đất, cử động đôi chân bị thanh sắt đâm trúng.

“Mục, Mục! Cậu không sao chứ?!?!” Royds nhìn Mục Thiên Hành ở dưới đất, vô cùng hoảng loạn, “Cậu bị đập trúng chỗ nào rồi?!? À?!?!! Mục!!!” Nói xong lại nhìn bên cạnh, “Nhanh gọi xe cấp cứu đi, gọi xe cấp cứu! Xe cấp cứu!!!”