Sau Khi Pháo Hôi Truyện Sủng Hào Môn Trọng Sinh

Chương 10

Vừa đặt chân vào phòng bệnh Mục Thiên Hành liền bắt gặp ánh mắt của cậu thiếu niên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong nháy mắt đáy lòng bỗng chốc ngẩn ra, lại hơi giật mình.

Thiếu niên nằm trên giường mặt sưng đến xanh tím, đôi mắt như tranh thủy mặc lại giống như rải đầy sao, toàn tâm toàn ý mà chăm chú nhìn hắn. Trong đôi mắt ấy chất chứa chờ mong, cảm kích, cùng một tia cảm giác nói không rõ ràng, nói là ngưỡng mộ, nhưng tựa hồ cũng không phải ngưỡng mộ.

Bước chân Mục Thiên Hành dừng lại, đem mấy ý nghĩ yếu ớt trong đầu vứt ra ngoài, dường như là bị tên Royda kia làm ảnh hưởng, vừa nãy lại nảy sinh ra mấy ý nghĩ hoang đường đê tiện như thế.

"Cảm thấy thế nào?"

Mục Thiên Hành bước tới, dừng bên giường bệnh của Mạc Đệ: "Đầu còn đau không, có cảm giác đặc biệt không thoải mái nào không?"

“Đầu không đau lắm, chỉ thấy hơi đau mặt, tay trái, chân phải, cảm ơn ca ca.”

Royds vừa vặn tiến vào đã nghe được câu này lập tức hét lên: "Sao lại gọi là ca ca, nhóc con, hắn ta lớn hơn cháu mười một tuổi, gọi chú còn được!"

“Nhưng ca ca không giống chú, ca ca rất trẻ, rất...” Mặc Đệ e thẹn cúi đầu: “Rất đẹp trai, là người đẹp nhất mà ta từng thấy.”

Royda tức thì chua chát mà khẳng định 80% là thằng nhóc đã mê bạn tốt biếи ŧɦái của anh!

Đệt, thật đau lòng, sao mà có nhiều mỹ nhân thích Mục Thiên Hành thế!

Tại sao không thể nhìn ra người tài giỏi là hắn đây?

Tâm trạng hiện tại của Mục Thiên Hành lại có phần phức tạp, giá như lúc trước không có mấy lời lộn xộn của Roydskia, thì hắn có thể bình thản tiếp nhận lời khen ngợi này rồi, thậm chí còn có thể xoa xoa đầu đứa trẻ, nhưng hiện giờ lại......

Hầy.

Nhưng hắn cũng chẳng vì thế mà nghĩ thiếu niên này thích mình.

"Tôi đã 28 tuổi, đúng là lớn hơn không ít, nhưng em muốn gọi chú hay ca ca cũng được." Mục Thiên Hành kéo một chiếc ghế ngồi xuống, khẽ cười nói: "Em phải nghỉ ngơi cho khỏe, nghe lời bác sĩ, tôi nghe hiệu trưởng nhà trường nói, em học lớp mười hai rồi phải không?"

“Phải.” Mạc Đệ gật đầu.

“Các em sắp thi đại học đúng không, là vào tháng 6, 7, 8 thi đại học sao?”

“Đúng, chỉ còn có 20 ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi.” Mạc Đệ cau mày, lo lắng nói: “Mong là em sẽ mau khỏi, không nên chậm trễ kỳ thi đại học.”

“Chắc chắn rồi, chúc em thành công trong kỳ thi đại học sắp tới.”

“Cảm ơn ca ca, em, em có thể......” Mạc Đệ cẩn thận lại đầy mong đợi nhìn chằm chằm Mục Thiên Hành, căng thẳng nín thở:“Em có thể xin phương thức liên lạc của anh không, đợi em khỏe hơn, em muốn mời anh trai ăn cơm.”

Chết tiệt!

Royds chỉ muốn bay lên trời xoay 720 độ sau đó tự bổ chết mình, hắn thật chua!!!

Mỹ thiếu niên tên Mạc Đệ này nhất định phải thích bạn tốt cầm thú của hắn rồi!

Mục Thiên Hành dùng chút, nói: “Thật ra em không cần mời tôi ăn cơm đâu, chỉ cần em không sao là tốt rồi, còn những thứ khác…” Nhìn đôi mắt của bạn nhỏ trên giường vốn đang chờ mong, căng thẳng, đầy hy vọng giờ đây tối sầm lại, bỗng dưng Mục Thiên Hành không nỡ nói tiếp.

Thôi đành vậy, dù sao thì hắn đã dùng số điện thoại ở Trung Quốc mấy tháng rồi.

“Như vậy đi, em đưa số điện thoại của mình nói cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho em, thế nào?”

“Được!” Mạc Đệ lập tức ngẩng đầu lên, gật đầu mạnh một cái, kết quả vì động tác quá mạnh mà kéo căng vết thương, đau đến mức “hít” lên một tiếng, bụm chặt má.

Mục Thiên Hành khóe mắt nhếch lên không nhìn thấy được, đôi mắt thâm thúy sang trọng thoáng ý cười.

Thực ra bạn nhỏ này không chỉ có ngoại hình vô cùng khiến hắn rung động, mà tính tình cũng khá dễ thương, khiến hắn rất thích.

Đáng tiếc là còn nhỏ quá.

Mục Thiên Hành và Royds ở trong phòng bệnh không đến mười phút thì đã rời đi.

Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại ngay cả tiếng bước chân cũng chẳng còn nghe thấy, sự ngoan ngoãn, vẻ e dè trên khuôn mặt Mạc Đệ, nỗi mong chờ thẹn thùng nơi khoé mắt cũng hoàn toàn biến mất không còn một dấu vết nào.

Mạc Đệ nằm dài trên giường, nhắm mắt.

Có thể là trở thành người yêu của Mục Thiên Hành…… đối với kế hoạch tiếp theo của anh quả thật rất thuận lợi.

Nhưng tạm thời, anh vẫn chưa làm được, hoặc là, anh không muốn làm như vậy, dù sao thì cũng chưa đến mức cùng đường bí lối.

Tuy vậy, anh vẫn ghi nhớ phương án này ngay từ bây giờ.

Về việc phải tính kế với Mục Thiên Hành...... anh chỉ đành nói lời xin lỗi thôi.

***

Đến tối, Mạc Đệ mới nhận được tin nhắn của Mục Thiên Hành, nhưng anh không trả lời ngay mà tiếp tục ôn tập tổ hợp Lý của mình.

Trọng sinh trở về, anh quyết không để bản thân mình không có duyên với Bắc đại, tuy rằng với bản lĩnh hiện tại của anh, thi hay không thi đại học cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh thành lập một công ty, nhưng Bắc đại chắc chắn sẽ là một sân khấu và bàn đạp tốt.

Mà đối với anh, môn Toán và Tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học lại rất đơn giản, không quá lo lắng về chúng, nhưng vẫn phải ôn tập thật kỹ môn Lý và Ngữ văn, dù sao thì đã bao năm trôi qua, nhiều kiến thức và kỹ năng làm bài đã trở nên mơ hồ.

Ôn tập xong nhiệm vụ tối nay, Mạc Đệ liền mở máy tính, muốn tra cứu tình hình hiện tại của Mạc gia, nhưng phát hiện một tin tức không thể tin nổi.

Người cha tốt Mạc Thế Hồng của anh vậy mà lại nhập viện rồi!

Hơn nữa còn ở cùng bệnh viện với anh.

Nhưng mà những người nhà họ Mạc nào biết được rằng Mạc Đệ mà bọn họ vứt ra sau đầu lại đang ở rất gần họ. Rốt cuộc đêm qua Mạc Đệ không về nhà cũng chẳng có ai để ý, tất cả đều đang ở đây lo lắng cho tình hình của Mạc Thế Hồng.

"Thế Hồng, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Nguyễn Thanh Đan nắm lấy tay Mạc Thế Hồng ở bên giường bệnh, mắt đỏ hoe, bên cạnh là Mạc Lưu Côi quỳ sụp xuống, mắt đẫm lệ, nhỏ giọng nức nở: "Cha ơi, cha ơi, cha không sao chứ, cha ơi..."

"không sao rồi, bác sĩ đã nói rồi mà, bây giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi." Mặc Thế Hồng tuy rằng có chút yếu ớt, nhưng tinh thần vẫn khá tốt, hắn xoa xoa tóc Mặc Lưu Côi, đau lòng không thôi, "Con gái ngoan đừng khóc nữa, khóc làm cha đau lòng lắm."

Ông ta nói xong lại nhìn về phía Nguyễn Thanh Đan, không vui hỏi: “Tại sao cô lại kể chuyện này cho con gái! Cô không phải là đang thêm dầu vào lửa sao?!”.

“Em... Thế Hồng thật xin lỗi, lúc đó em vừa sốt ruột vừa hoảng sợ.”

"Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn nóng vội đến thế hả?! Nói với Tiểu Côi thì con bé có thể giúp cô sao?!?" Mạc Thế Hồng tức đến đỏ cả mắt, chỉ muốn mắng cho Nguyễn Thanh Đan một trận.

“Được rồi lão tam, không sao thì tốt, lần này vợ con cũng nên rút kinh nghiệm.” Ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, Mạc lão gia gõ gõ cây gậy, “Bây giờ con không thể kích động, không thể làm việc mệt nhọc, bác sĩ nói đã qua cơn nguy hiểm nhưng ai dám chắc giờ sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục? Tiểu Côi là con gái con, nó rất quan tâm con, dù không nói cho Tiểu Côi biết thì khi biết được nó cũng sẽ vô cùng áy náy.”

“Cha.” Mạc Thế Hồng nhíu mày.

Mạc lão gia vẫy tay: "Chúng ta ở chỗ này nhìn con một chút, một lát nữa trừ vợ con ra tất cả đều phải đi ra ngoài, kẻo làm ảnh hưởng tới việc hồi phục, ta chỉ muốn hỏi một câu nữa, trước khi uống rượu con có uống Cephalosporin hay viên thuốc kháng sinh nào không??! Sao lại thế này được!?!". Ông lão nói tới đây, trong mắt lộ rõ sự tức giận không thể nào bỏ qua.

“Con không biết, mấy ngày nay con không uống thuốc.” Sắc mặt Mạc Thế Hồng cũng rất khó coi.

“Con không dùng thuốc thì làm sao phản ứng với rượu, sinh ra cái phản ứng mà bác sĩ nói là lưu huỳnh gì đó ?! Sao lại ngộ độc được?!?”

“Cha, chắc chắn là có người đã bỏ độc!” Nguyễn Thanh Đan lau nước mắt, giọng nói the thé: “Chắc chắn có người đã động tay động chân, rượu kia đại ca cũng uống rồi, mà không sao cả.”

“Em dâu, chị đây là có ý gì, chẳng lẽ chị nghĩ đại ca chị bỏ thuốc sao?!”Đại bá mẫu nghe thấy, tức giận nói, “Em dâu, em không thể nói chuyện mất lương tâm như vậy!”

“Em không có ý đó đâu chị dâu, em nói vậy là muốn nói rằng vấn đề là ở trong nhà chứ không phải buổi tiệc rượu.”

“Em dâu thật biết cách cãi, chị cũng không tin là vừa rồi em không có ý gì đâu......”

“Đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa!!!” Mạc lão gia dùng hết sức gõ mạnh cây gậy xuống đất, tức đến nỗi mặt mũi tái mét, “Đến lúc này rồi, còn làm loạn ở trong nhà!”

Đại bá mẫu bĩu môi, không nói gì nữa.

Mạc Thế Cường bên cạnh cũng thở dài, nói: “Anh hiểu tâm trạng của em dâu, cũng biết em dâu muốn nói gì, nhưng rượu tuyệt đối không có vấn đề gì, trước hết rượu là anh mở, thứ hai là chén rượu cũng rất sạch sẽ, lúc đó tam đệ uống một hơi hết sạch, không thể nào có người cho thứ gì đó vào trong được! Điểm này tam đệ có thể làm chứng!”

“Đúng.” Mạc Thế Hồng đáp.

Mạc Thế Cường lại nói: "Về phần có phải vấn đề xay ra trong nhà hay không...... tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ có thể điều tra những người giúp việc. Chắc chắn sẽ không thể liên quan đến người trong nhà chúng ta, không lẽ trong nhà chúng ta lại có người muốn hại người thân của mình ư? Không thể nào."

“Cha ơi, làm sao không có khả năng, trong nhà chúng ta không phải có một con sói mắt trắng sao?”

Mạc Tư Lãng bên cạnh đột nhiên mở miệng, hắn vừa xuống sân khấu liền nghe được tin tam thúc* tỉnh, liền chạy tới, ngay cả lớp trang điểm cũng chưa tẩy, cũng chưa ký tặng người hâm mộ, dù sao những người hâm mộ đó cộng lại cũng không quan trọng bằng một sợi tóc của em gái hắn.

(Tam thúc: Chú ba)

“Đúng vậy, Mạc Đệ!” Mạc Ngũ Hàng đứng gần cửa nhất, mặt tràn đầy phẫn nộ, “Chắc chắn là nó làm, đáng tiếc là nhà chúng ta không có camera, nếu không thì có thể bắt quả tang!”

Mạc Ngũ Hàng càng nói càng thấy đúng, chắc chắn là như vậy! Nếu không, thuốc hắn đổ vào cốc Mạc Đế sao lại chạy vào cốc của tam thúc? Tất cả là lỗi của Mạc Đế, là do nó tâm cơ quá thâm sâu, không biết lúc nào đã đánh tráo cốc cà phê đó!

"Tên súc sinh này đi đâu rồi?!" Mạc Thế Hồng tay ấn vào ngực, bỗng nhớ ra đã mấy ngày không thấy Mạc Đệ.

Mạc Ngũ Hàng: "Không biết, hôm qua đã không gặp, chắc sợ tội bỏ trốn rồi?"

“Mau đi tìm, đi hỏi, lôi tên súc sinh này về cho tôi, nếu nó làm thì dù có phải đưa đến đồn cảnh sát mất hết mặt mũi nhà họ Mạc, chúng ta cũng phải bẻ gãy cái gốc thối tha này!!!” Mạc lão gia tức giận đập mạnh cây gậy xuống nền nhà, ho sù sụ.

“Ông nội, ông đừng tức giận, mai cháu sẽ đến trường hỏi, xem có ai biết em ấy đi đâu không” Mạc Lưu Côi lo lắng nhìn ông mình, đưa cho ông một chén nước, “Ông uống nước đi, đừng tức giận nữa, chuyện này cũng không nhất định là do Tiểu Đệ làm”.

“Cháu gái ngoan của ông vẫn tốt hơn, không giống đứa bạch nhãn lang kia.” Mạc lão gia uống một ngụm nước, thở hổn hển vài cái.

..............

Mạc Đệ cũng không biết Mạc gia đã "vận động" một trận như thế, liền có lý lẽ có chứng cứ buộc tội anh là kẻ làm chuyện ác, nhưng cho dù anh biết, cũng không lấy làm lạ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh thường bị quy cho những tội danh mà mình còn chẳng biết là gì một cách rất có lý lẽ, rất có căn cứ rõ ràng.

Một ngày sau, tình trạng sức khỏe của Mạc Thế Hồng đã ổn định, Mạc gia cũng thông qua bạn học của Mạc Lưu Côi và Mạc Đệ là Chu Văn Trạch biết được Mạc Đệ vì làm nhiều điều xấu nên bị đánh phải nhập viện.

Hơn nữa bệnh viện đó, cũng là nơi mà Mạc Thế Hồng ở.

Không những thế, cũng không biết vì sao Mạc Đệ nói cứt thành vàng, đảo lộn trắng đen, để cho những bạn học kia bị mang tội danh bạo lực học đường, còn bị ghi vào xử phạt nữa chứ!

Thật đúng là đủ lợi hại!

Mạc Ngũ Hàng chủ động nhận nhiệm vụ áp giải Mạc Đệ về, hỏi rõ số phòng bệnh của Mạc Đệ xong, định đi đón nhưng trước khi ra cửa thì gặp đại ca hắn đi công tác về.

Mạc Nghị Thành mặc vest đen quần tây, dáng người cao lớn dung mạo tuấn tú, xứng đáng với danh xưng tổng tài trẻ tuổi đẹp trai nhất Bắc Kinh, nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt, thấy Mạc Ngũ Hàng muốn ra ngoài, liền hỏi: "Đang định đi tìm Mạc Đệ sao?"

“Đúng vậy đại ca, làm sao vậy?”

“Anh sẽ đi cùng.”. Mạc Nghị Thành vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích: “Một lát nữa phải để nó đi xin lỗi đám học sinh và phụ huynh kia trước, rồi mới đưa nó tới cục cảnh sát, cổng công ty cũng bị đám phụ huynh kia chặn rồi! Đây đúng là thứ gây ra rắc rối!”

“Đúng, phải vậy, cho dù những người đó chỉ là thường dân và gia tộc nhỏ, Mạc gia chúng ta là gia đình hiểu đạo lý, không thể ỷ thế ức hϊếp người khác.”

Mạc Ngũ Hàng vừa nói vừa sải bước đến nơi đỗ xe: "Ít nhất Mạc Đệ phải tự mình đi xin lỗi, rồi viết bản kiểm điểm, xem xem có thể gỡ bỏ được án phạt của những học sinh đó không! Đại ca em nói cho anh biết, thiếu gia nhà họ Chu là Chu Văn Trạch vốn dĩ còn là bạn thân của nó, chỉ vì nói giúp Tiểu Côi vài câu mà đã bị nó ghét rồi, bị hại cũng bị phạt luôn, cái tên Mạc Đệ này đúng là quá độc ác!"

"Được rồi, lên xe nào."

Mạc Đệ ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, anh suy nghĩ mãi thấy không ổn, rốt cuộc thì Chu Văn Trạch cũng biết anh ở đâu, điều đó đồng nghĩa với việc sớm muộn gì thì những người thân yêu quý của anh cũng biết.

Nhưng hiện tại tình trạng sức khỏe của anh vẫn chưa đủ tốt để có thể xuất viện, muốn xuất viện thì e rằng hơi khó, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của phụ huynh mới được, mà lúc đầu vào viện, người được cho là "phụ huynh" ký giấy cho anh chính là Mục Thiên Hành.

Nghĩ đến đây, Mạc Đệ cong cong môi, nhấn chuông gọi người đến.

Ngoan ngoãn mà kiên định nói với y tá: "Tỷ tỷ, em muốn xuất viện".