Dựa lưng vào tường hành lang, Lục Khởi nghĩ rất nhiều nhưng thật sự nói hắn nghĩ ra được thứ gì để đối chất thì thực nửa điểm cũng không có.
Còn mười phút nữa mới tan học, hơi lạnh của gạch men thấm dần qua lớp áo, cuối cùng thấm thẳng vào bên trong, Lục Khởi quay người, tầm mắt xuyên qua cửa sổ kính, tìm kiếm bóng dáng người kia bên trong nhưng lại chẳng thu được kết quả gì.
Trình Thiên Khải ngồi ở hàng cuối cùng, thấy hắn đứng ở cửa sau, liền lén vẫy tay với hắn, ngả người ra sau, vô thanh động đậy môi: "Cậu đến tìm Minh Sâm sao?"
Tựa như tất cả mọi người đều biết mục đích đến của hắn.
Lục Khởi nhìn vị giáo sư hói đầu trên bục giảng thao thao bất tuyệt, sau đó gật đầu: "Tìm cậu ấy có chút chuyện."
Trình Thiên Khải nói: "Cậu ấy hay trốn học, ngày nào cũng không phải uống rượu thì cũng là đi quán bar, cậu hỏi Phương Kỳ đi, có lẽ cậu ta biết."
Lục Khởi nghe vậy, cơ bắp căng chặt đột nhiên thả lỏng, dừng một chút, chỉ có thể nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Phương Kỳ nhận được điện thoại hỏi thăm của hắn, vô thức nhìn sang Hoắc Minh Sâm bên cạnh, che miệng nói nhỏ: "Là Lục Khởi gọi đến, hỏi cậu đang ở đâu."
Hoắc Minh Sâm từng chút rót đầy ly rượu trước mặt, đôi mắt đen láy vì hoàn cảnh xung quanh mà có thêm vẻ khác thường, không biết có phải là ảo giác không, Phương Kỳ mơ hồ thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, thoáng hiện nụ cười chắc chắn: "Tôi biết cậu ấy sẽ tìm tôi..."
Hoắc Minh Sâm trầm giọng lên tiếng, bàn tay xương khớp rõ ràng nắm chặt miệng ly, sau đó từ từ siết chặt, dừng lại mấy giây mới nói: "Cậu bảo cậu ấy đến đây đi."
Phương Kỳ như được đại xá, tên ngốc kia đến rồi, mình có thể chuồn đi rồi, thời buổi này làm huynh đệ thật khó, chỉ vì không báo tin, hôm nay suýt chút nữa bị Hoắc Minh Sâm coi là kẻ phá đám mà gϊếŧ chết.
Địa điểm vẫn là quán bar lần trước, Lục Khởi bước vào phòng riêng, tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một kẻ say khướt, kết quả phát hiện Hoắc Minh Sâm vẫn còn tỉnh táo, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.
Thấy hắn đi vào, Hoắc Minh Sâm hơi ngước mắt lên, hiếm khi không căng thẳng: "Ngồi đi."
Lục Khởi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh hắn, lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đặt lên bàn trà: "Cảm ơn cậu đã trả nợ thay tôi, đây là tiền trả lại cậu."
Hoắc Minh Sâm đặt một chiếc ly rượu rỗng trước mặt hắn, rót một ít rượu, giọng điệu nghe không biết là châm chọc hay là tự giễu: "Tôi có không cho cậu ăn hay không cho cậu uống không, mà cậu phải đi vay nặng lãi bên ngoài, truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nữa."
Nói xong hắn lại nhớ ra, thứ mình đưa ra, đối phương căn bản không thèm lấy nửa phần, trong lòng không khỏi nghẹn lại, vô cớ rơi vào im lặng.
Lục Khởi bừng tỉnh, hắn nói sao Hoắc Minh Sâm lại vô duyên vô cớ giúp hắn trả nợ, người bên cạnh Đường đường Hoắc nhị công tử lại nghèo đến mức phải đi vay nặng lãi, truyền ra ngoài quả thực không hay: "Dù sao cũng phải cảm ơn cậu, mong cậu nhận lấy thẻ này."