Phương Kỳ theo sau xuống lầu, lại thấy hai người này vẫn còn khá hợp: "Cậu vừa giúp hắn trả tiền vừa đưa hắn đi bệnh viện, rõ ràng là không nỡ mà, nghe tôi đi, cúi đầu là xong chuyện."
Chuyện "Nɠɵạı ŧìиɧ" kia là do Phương Kỳ điều tra, lúc đó cậu tức giận với thái độ qua loa của Lục Khởi, dứt khoát không nói cho Hoắc Minh Sâm biết sự thật "Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ" là em gái, chỉ nói hắn ở bên ngoài thiếu nợ rất nhiều.
Không ngờ Hoắc Minh Sâm tức thì tức, vẫn tìm Phương Kỳ xin thông tin của chủ nợ, giúp tên kia trả nợ.
Hoắc Minh Sâm cúi mắt, sắc mặt lạnh lùng: "Người sai là cậu ấy, không phải tôi, tại sao tôi phải cúi đầu."
Nói xong liền đi nhanh xuống lầu, bỏ Phương Kỳ lại phía sau.
"Này, chuyện đó thực ra là hiểu lầm!"
Phương Kỳ phản ứng lại, vỗ đầu, dậm chân đuổi theo.
Bên này Lục Khởi nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không biết mình đã thiếu nợ Hoắc Minh Sâm ở đâu, hắn ngồi một mình bên giường suy tư hồi lâu, vô tình quét mắt qua chiếc điện thoại bên gối, đuôi mắt nheo lại, trong chớp mắt đã đoán ra được điều gì đó.
Quán cà phê có không gian yên tĩnh, nhờ có ghế ngồi và cây xanh che chắn, rất thích hợp để nói chuyện. Vương Kiến Quốc dường như là lần đầu tiên đến nơi này, ngồi thế nào cũng thấy gò bó, đặc biệt là Lục Khởi ngồi đối diện còn mặt lạnh như diêm Vương.
Vương Kiến Quốc thở phào như trút được gánh nặng: "Cuối cùng chú cũng nhớ đến chuyện trả tiền tôi rồi."
Lại nói: "Cái kia, tiền chú không cần trả nữa, đây là giấy tờ của chú, sau này làm ăn phát đạt thì hãy giúp đỡ anh em một chút."
Y cười nịnh nọt đưa một xấp giấy tờ qua, hai tay căng thẳng xoa đi xoa lại, Lục Khởi sắc mặt không đổi, kiểm tra lại đồ đạc, xác nhận không thiếu thứ gì mới mở miệng nói: "Nói thẳng ra đi, ai đã giúp tôi trả tiền."
"Cái này cái này cái này..."
Vương Kiến Quốc cười hì hì hai tiếng, vẻ mặt đầy do dự: "Dù sao thì chú cũng không nợ tôi nữa rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Lục Khởi không nói gì, bật lửa trong tay gõ lên mặt bàn một cách có quy luật, từng tiếng gõ khiến y sợ hãi, mãi một lúc sau mới nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, có số tiền không rõ nguồn gốc mà nhận thì rất nguy hiểm, ngân hàng đều có ghi chép giao dịch, bây giờ tôi chỉ hỏi ông lần cuối, ai đã giúp tôi trả tiền... Tất nhiên, nếu ông không nói cũng không sao, chỉ là nếu lúc đó xảy ra vấn đề gì thì đừng tìm tôi."
Lục Khởi quen chơi trò đùa giỡn tâm lý, nói chuyện nửa thật nửa giả, khơi gợi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng người khác, hắn vừa dứt lời thì thấy trán Vương Kiến Quốc toát mồ hôi lạnh, hắn nhếch mép, không nói nhiều, đứng dậy định đi——
"Đừng!"
Vương Kiến Quốc vội vàng lên tiếng, giọng nói quá lớn thu hút rất nhiều ánh nhìn, y vội vàng đứng dậy, như ăn trộm sợ bị phát hiện mà kéo Lục Khởi lại,
"Chú em này, tôi đâu có định không nói, sao lại nghiêm túc thế chứ."