Lục Duyên cười tươi nắm lấy tay Lục Khởi, nghiêng đầu dựa vào vai anh, giọng nói có chút cảm khái: "Thực ra năm ngoái em dự định về nhà đón Tết, ai ngờ thư ký của ông chủ em bị đuổi việc, thế là em được thăng chức lên thay, bên dưới có nhiều người đỏ mắt trông chừng như thế, em còn dám xin nghỉ sao."
Lục Khởi nghe cô lải nhải, cũng không mất kiên nhẫn: "Ông chủ của em thế nào, nếu vất vả quá thì cố thêm mấy năm nữa, đợi anh tốt nghiệp sẽ nuôi em."
"Anh có bản lĩnh không đấy, đừng để em nuôi anh là được."
Lục Duyên không biết nghĩ đến điều gì, tâm tư có chút muộn phiền: "Thực ra trước đây em làm nhân viên văn phòng cho một công ty nhỏ khác, kết quả là vô tình giúp ông chủ hiện tại của em một chuyện lớn, ông ấy liền kéo em đến công ty của ông ấy, nếu không với trình độ học vấn của em thì ngay cả ngưỡng cửa công ty ông ấy cũng không vào được, nhân phẩm thế nào em không đánh giá nhưng ông ấy đối xử với em cũng tạm ổn."
Hai người nói chuyện tới khi đến cửa khách sạn đó, Lục Khởi nhìn khách sạn nguy nga tráng lệ này, nghĩ bụng ông chủ của Lục Duyên hẳn là giàu có, anh đưa cặp lại cho Lục Duyên,
"Anh đưa em đến đây thôi, một mình ở ngoài phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhớ chưa."
"Dạ, anh cũng vậy."
Lục Duyên bước vào cửa khách sạn, quay đầu nhìn thấy Lục Khởi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cười quay người ôm anh, kéo dài giọng gọi: "Anh ~"
Cô hiếm khi có chút ý thức làm em gái, chỉ gọi một tiếng này rồi không chịu nói nữa. Lục Khởi xoa đầu cô, giọng ôn hòa như ngọc: "Ngoan, có tiền lương rồi thì gửi cho anh một ít."
Lục Duyên lập tức biến sắc, đẩy anh ra không vui: "Đúng là không bao giờ thay đổi! Em đi đây."
Lục Khởi đứng tại chỗ cười vui vẻ, dù là kiếp trước hay kiếp này, trong ký ức anh dường như rất ít khi vui vẻ thực sự như vậy. Chàng thiếu niên sáng sủa tuấn tú như một vật phát sáng, thu hút ánh nhìn của những người đi đường nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt một người nào đó, lại có vẻ hơi chói mắt.
"Minh Sâm, cứ nhìn ra ngoài mãi thế, tôi nói chuyện với cậu mà cậu có nghe thấy không."
Tiệc gia đình nhà họ Hoắc cũng được tổ chức tại khách sạn gần đó, giao thông tắc nghẽn, xe cộ di chuyển chậm chạp, Hoắc Minh Sâm chỉ tùy ý liếc mắt ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy người quen.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng trên đường cái với Lục Khởi âu yếm mặn nồng, ôm ấp, hai người đều cười tươi như hoa, phía sau là bối cảnh khách sạn, rất khó để không liên tưởng.
Ánh mắt Hoắc Minh Sâm đột nhiên sâu thẳm trong chốc lát, cậu nhìn xuyên qua cửa sổ xe, dừng lại rất lâu trên khuôn mặt khiến đàn ông mê mẩn của Lục Duyên nhưng ngay giây tiếp theo, tài xế đã nổ máy xe, bóng dáng của họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.