Lời cô ta nói đương nhiên chỉ là nói đùa, Triệu Thi Hàm chưa từng gặp Lục Khởi trong giới, lại kết hợp với lời Hoắc Minh Sâm vừa nói là che chở nhiều hơn, vậy thì đối phương hẳn chỉ là người bình thường, hai người đương nhiên không thể nào.
Hoắc Minh Sâm cười cười, không nói gì, Phương Kỳ xấu hổ, gõ gõ vào bàn,
"Ê ê ê, cả bàn toàn trai đẹp, cậu cứ nhìn chằm chằm Lục Khởi làm gì, tụi này cũng không thua kém gì đâu."
Triệu Thi Hàm vén lọn tóc xoăn trên vai, rất khinh thường liếc cậu ta một cái,
"Tôi đây không có mù."
Hoắc Minh Sâm lặng lẽ chạm vào Lục Khởi dưới gầm bàn, trên mặt không nói nên là vui hay không vui: "Cậu rất có duyên với con gái nhỉ, vừa tiễn một Lý Tử Nghiên đi, giờ lại chuẩn bị thêm một."
Lục Khởi ăn uống bình thường, không thấy chút gò bó nào, hắn quen biết hết những người trên bàn này nhưng đó là kiếp trước theo Hoắc Minh Sâm lâu ngày mới dần dần quen biết, được giới thiệu chính thức như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Hắn uống hết một bát canh, thong thả dùng khăn giấy lau miệng: "Người đẹp trai quá, không trách ai được."
Có người bị thương trên mặt vẫn đẹp trai, càng thêm lạnh lùng, Hoắc Minh Sâm chống cằm tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, phát hiện đúng là sự thật nhưng miệng vẫn cười khẩy: "Ai cho cậu tự tin thế."
Lục Khởi chưa từng thua trong khoản đấu khẩu: "Không biết là ai khen tôi hủy dung cũng đẹp trai, tôi bỗng nhiên tự tin."
"..."
Hắn ngại nhiều người nên không gắp thức ăn cho Hoắc Minh Sâm, tự mình ăn của mình, Hoắc Minh Sâm nhìn thức ăn trong bát hắn một lúc, đột nhiên đưa tay đổi hai bát của hai người, thản nhiên hỏi: "Cậu không phát hiện ra thức ăn trong bát cậu toàn là món tôi thích ăn à?"
Lục Khởi không thuận theo ý anh nói gì, chỉ nói: "Cậu thích ăn thì tôi không được thích ăn à."
Rồi từng chút một lấp kín cái bát không trước mặt mình.
Triệu Thi Hàm là người thích đùa, cô ta thấy Lục Khởi cúi đầu ăn uống, dáng vẻ thật ngoan ngoãn, bèn muốn trêu chọc: "Này, em trai Lục Khởi, hôm nay gặp nhau lần đầu không thể không uống một ly rượu chứ, thế nào cũng phải uống hết một chai mới tính là đàn ông."
Cô cầm một chai rượu, trông có vẻ độ cồn không thấp, Trình Thiên Khải ngồi bên cạnh cô lặng lẽ dịch ghế ra xa một chút, Trì Dịch Kha run rẩy, đau đầu vô cùng, rõ ràng cô không ít lần làm chuyện này: "Bà điên, gọi điện video cho bố mẹ thấy cậu như vậy bây giờ."
"Chỉ có trẻ con ba tuổi mới thích mách lẻo bố mẹ."
Triệu Thi Hàm không quan tâm, rót đầy một ly rượu đưa cho Lục Khởi, giống như một nữ thổ phỉ hào sảng: "Là đàn ông thì uống cạn nào!"
Lục Khởi cười cười, định nhận lấy, Hoắc Minh Sâm đột nhiên đưa tay đè lên miệng ly, cướp mất ly rượu đó: "Cậu nhìn cái mũi bầm dập của cậu ta kìa, vừa mới ra viện, tôi uống thay cậu ta."
Nói xong ngửa đầu uống cạn.
Lục Khởi đứng bên cạnh nhìn, không biết đang nghĩ gì, không lên tiếng, ngược lại Triệu Thi Hàm nghe nói hắn đánh nhau vào viện, cũng không ép hắn uống rượu nữa, ngược lại còn kinh ngạc trước dáng vẻ này của Hoắc Minh Sâm: "Hiếm thật, cậu còn có lúc quan tâm anh em như thế này, người ta nói cuộc sống đại học có thể thay đổi một người, quả không sai."