Nói xong, cậu vén chăn lên, trực tiếp xuống giường đi thẳng ra ban công.
Hoắc Minh Sâm không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, cách cửa kính cũng có thể thấy cậu khẽ nhíu mày, một tay đút túi đi đi lại lại trên ban công, qua loa vâng dạ gì đó. Lục Khởi liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục tập trung vào màn hình điện thoại.
Buổi tối có chút lạnh, Hoắc Minh Sâm mang theo hơi lạnh chui vào chăn, như bạch tuộc ôm chặt Lục Khởi như bạch tuộc, giọng nói có chút bực bội: "Vừa nãy anh cả gọi điện, bảo tôi cuối tuần về nhà một chuyến."
Lục Khởi liếc nhìn lịch trình, nhớ lại kiếp trước vào thời điểm này, chú hai nhà họ Hoắc hẳn đã trở về từ nước ngoài. Nhắc đến, lúc đầu mình có thể có được nhà họ Hoắc, không thể thiếu sự giúp đỡ của người này.
Hoắc Minh Sâm là con thứ hai trong nhà, ở trên còn có một người anh trai là Hoắc Minh Thành, kiếp trước sau khi ba cậu nghỉ hưu đã trực tiếp giao cơ ngơi gia tộc cho con trai cả quản lý, ai ngờ một năm sau Hoắc Minh Thành đột nhiên chết trong một vụ tai nạn xe hơi, chính vì thế Hoắc lão gia cũng không chịu đựng được đả kích cũng đi theo con mình.
Là người đàn ông duy nhất trong nhà, Hoắc Minh Sâm như vậy bị ép phải gánh vác nhà họ Hoắc. Mặc dù lúc đó không để tâm lắm nhưng bây giờ Lục Khởi vẫn nhớ rõ dáng vẻ Hoắc Minh Sâm khi biết tin người thân mất, một mình ngồi lặng lẽ trên hành lang bệnh viện, toàn thân lạnh lẽo.
Chú hai Hoắc vẫn luôn không từ bỏ ý định tranh giành sản nghiệp gia tộc nhưng ông ta không ngờ Hoắc Minh Sâm tuy tuổi nhỏ nhưng lại hành động nhanh chóng, làm việc không để người khác tìm ra chút sai sót nào, bất đắc dĩ đành chuyển ý định sang Lục Khởi.
Ông ta cho rằng chỉ cần đưa cho Lục Khởi một khoản tiền là có thể mua chuộc hắn phản bội. Đáng tiếc ve sầu thoát xác, chim sẻ rình sau, chú hai Hoắc đã nhìn nhầm Lục Khởi, Hoắc Minh Sâm cũng nhìn nhầm Lục Khởi. Không ai ngờ rằng một người thường ngày nho nhã, trầm mặc lại có tham vọng như vậy, tính toán tất cả mọi người để trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Lục Khởi không khỏi chìm vào suy tư, kẻ chiến thắng sao?
Không, không có kẻ chiến thắng, hắn từ từ nhắm mắt lại, kiếp trước tất cả mọi người đều thua, là tất cả mọi người.
Tâm tư gói gọn, Lục Khởi nhìn Hoắc Minh Sâm, muốn xác nhận lại một lần nữa: "Sao anh cả đột nhiên kêu cậu về nhà?"
"Không phải đều tại chú hai sao, sắp về nước rồi, thì đành ăn một bữa cơm đoàn viên thôi."
Hoắc Minh Sâm hờ hững ngáp một cái, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia u ám, nhanh đến mức không kịp bắt.
"Nếu đã là họp mặt gia đình thì về thôi, chú của cậu về cũng không dễ dàng gì mới được về nước."
Lục Khởi luôn có thói quen ngụy trang mình thành một dáng vẻ thuần lương vô hại, Hoắc Minh Sâm xoa cằm anh, cười híp mắt: "Được, tất cả đều nghe theo cậu."