Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 13

"Cậu có muốn mua gì không."

Nơi họ ăn cơm không xa khu thương mại, Hoắc Minh Sâm nhìn một vòng, đột nhiên muốn mua cho hắn chút gì đó, cảm xúc này đến rất đột ngột, rất mãnh liệt: "Điện thoại? Máy tính? Hay đồng hồ?"

"Đều muốn."

Câu nói đến miệng này bị Lục Khởi nuốt trở vào, cuối cùng hắn cũng nhớ ra sự tồn tại của cái hệ thống chết tiệt kia, lắc đầu: "Không cần, mấy thứ này tôi đều có."

Hoắc Minh Sâm nhướng mày, không nói gì, theo thói quen châm một điếu thuốc tự mình hút, trong xe nhanh chóng tràn ngập khói thuốc, vẻ không vui hiện rõ, cậu nói: "Mua cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, đừng lề mề, lái xe đến trung tâm thương mại phía trước."

Lục Khởi không nghe cậu, lái xe về hướng trường học, tiện tay lấy điếu thuốc trên miệng Hoắc Minh Sâm, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào môi cậu trong giây lát: "Nếu cậu thực sự muốn cho tôi thứ gì đó thì hãy cho tôi thứ gì đó thiết thực, nếu cậu có người quen biết thì giúp tôi tìm một công việc làm thêm."

"Làm thêm?"

Hoắc Minh Sâm không ngờ hắn muốn thứ này, hơi nhíu mày: "Tiền trong thẻ đủ cho cậu tiêu rồi, bây giờ mới năm nhất, không phải lúc làm thêm."

"Cậu cũng biết cậu đã đưa thẻ cho tôi rồi, sao còn nhất quyết phải mua điện thoại máy tính."

Đầu ngón tay Lục Khởi vẫn kẹp điếu thuốc của Hoắc Minh Sâm, điếu thuốc chỉ còn một nửa, hắn dập tắt điếu thuốc: "Hút ít thôi, không tốt cho sức khoẻ."

Hoắc Minh Sâm cười khẩy nhưng trong lòng không hiểu sao lại hết giận: "Cậu cũng không kém." Cậu cũng không ngại bị người khác dập tắt thuốc.

"Tôi không giống cậu, tôi không nghiện, muốn bỏ là bỏ được ngay. Nhưng cậu nghiện thuốc lá, hút nhiều rồi sau này sẽ bỏ không được."

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói Hoắc Minh Sâm lập tức châm một điếu thuốc ngay trước mặt hắn, ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất rõ: "Hút nhiều rồi, không nghiện cũng sẽ nghiện."

Cậu ngậm một hơi khói, suy nghĩ vài giây, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Khởi, đôi mắt sáng ngời bùng lên ngọn lửa, mà người kia gần như hiểu ngay ý của cậu. Lục Khởi dùng một tay nắm lấy vô lăng, dừng xe bên đường, không hề báo trước đưa tay còn lại giữ chặt gáy Hoắc Minh Sâm hôn lên.

Hắn hôn rất máy móc, không mang theo chút cảm xúc nào nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự bá đạo và nhiệt liệt của hắn, khói thuốc tản ra giữa đôi môi chạm nhau của hai người, dần dần biến mất trong đêm đen. Hoắc Minh Sâm bị Lục Khởi ấn vào cửa sổ xe hôn đến choáng váng đầu óc, hôn đến khi gốc lưỡi đau nhói mới chịu dừng lại.

"Chết tiệt!"

Cậu không ngờ Lục Khởi trông có vẻ nho nhã lịch sự vậy mà lại mãnh liệt như vậy. Hoắc Minh Sâm ngửa đầu thở hổn hển, chỉ cảm thấy não thiếu oxy, tay vẫn nắm chặt cổ áo Lục Khởi không buông, lần đầu tiên hôn mà lại thành thạo như vậy, có phải hay ong bướm không.

"Mẹ nó tôi mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, trước đây cậu đã hôn ai?!"

"Chó."

"Cút!"

Lục Khởi bẻ tay cậu nhưng không bẻ ra được, thấy Hoắc Minh Sâm thực sự có chút tức giận, mới trả lời: "Chưa từng hôn ai."