"Sắp đóng cổng rồi."
Hoắc Minh Sâm không quan tâm,
"Sợ gì, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
Đột nhiên cậu có vẻ hơi mất hứng, rút ví lấy một tấm thẻ ném vào ghế phụ, nói,
"Lên xe đi ——"
Lời của Hoắc Minh Sâm còn chưa dứt, Lục Khởi đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt mở cửa lấy thẻ trên xe. Một loạt động tác trôi chảy không hề chậm chạp, hắn nở nụ cười bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn: "Cảm ơn, tôi nhớ gần đây có một nhà hàng Hồ Nam ăn cũng khá được."
"..."
Hoắc Minh Sâm im lặng lái xe, trong suốt quá trình cậu cũng không nhìn Lục Khởi lần nào.
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
Trong đầu Lục Khởi đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, [Hành vi của ký chủ đã vi phạm quy tắc của hệ thống, vui lòng nhanh chóng trả lại tài sản không phải do chính mình làm ra, nếu không trả lại thì mười giây sau sẽ tiến hành cảnh báo dòng điện nghiêm trọng và khấu trừ điểm sinh mệnh tương ứng]
Lục Khởi nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng dần cứng đờ:...
Chết tiệt, sao hắn lại quên mất cái hệ thống xui xẻo này chứ.
[Đếm ngược bắt đầu, mười, chín, tám, bảy——]
Đầu ngón tay hơi động, một tấm thẻ ngân hàng lặng lẽ bị người nào đó không cam lòng nhét vào túi áo khoác của Hoắc Minh Sâm. Lục Khởi mặt không cảm xúc, đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có hệ thống thì cả đời này hắn sẽ là một kẻ nghèo hèn.
Hai người đến nhà hàng Hồ Nam đó, vì đồ ăn ở đây rất ngon giá cả lại hợp lý, hơn nữa xung quanh lại toàn là trường học nên mỗi ngày đều rất đông khách. Nhưng hôm nay đúng lúc hai người vào thì lại vừa hay có chỗ.
"Đầu cá om tiêu, bò xào cay, sườn xào chua ngọt, thịt bò trộn rau thơm, thêm một bát canh cà chua trứng không hành, một phần bánh bí ngô, hai chai nước cam, cảm ơn."
Dường như Lục Khởi đã đến đây ăn rất nhiều lần. Hắn thậm chí còn không cần xem thực đơn mà đã trực tiếp gọi một đống đồ ăn, Hoắc Minh Sâm bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng đánh giá hắn, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì: "Cậu không hỏi tôi muốn ăn gì à?"
"Hả?"
Lục Khởi nghi ngờ ngẩng đầu, trời đất chứng giám, hắn toàn gọi những món mà đối phương thích ăn mà, lẽ nào đã đổi khẩu vị rồi?
"Thôi, không có gì."
Hoắc Minh Sâm quay đầu đi, không hiểu sao lại có chút không biết làm sao, người đối diện này dường như rất hiểu rõ khẩu vị của cậu. Bởi suy cho cùng, ngay cả bố mẹ cậu cũng chưa chắc đã biết rõ như vậy.
Các món ăn được bê lên rất nhanh, Lục Khởi dùng nước trà tráng qua hai bộ bát đũa, nhất thời có chút thổn thức không nhớ nổi lần cuối cùng hắn và Hoắc Minh Sâm bình tĩnh ngồi ăn cơm như này là khi nào: "Cá ở đây rất ngon, cậu nếm thử đi."
Lục Khởi gỡ hết xương một miếng cá, chấm đẫm nước sốt rồi dùng đũa gắp vào bát của cậu. Sau đó hắn mới từ từ bắt đầu cầm đũa ăn cơm, dáng vẻ nghiêm túc tĩnh lặng có chút không hợp với sự ồn ào xung quanh. Hoắc Minh Sâm không nhịn được nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người trước mặt này thực sự rất hợp ý mình nhưng đồng thời trong lòng lại có chút tiếc nuối không rõ.