Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 8

Sân huấn luyện của Học viện Tài chính bên cạnh ở ngay gần đó, từ xa Phương Kỳ đã nhìn thấy Lục Khởi, anh ta chọc chọc vào cánh tay của Hoắc Minh Sâm: "Này này này, kia không phải là Lục Khởi hay sao?"

Có một khuôn mặt đẹp và một thân hình đẹp quả thực rất quan trọng, Lục Khởi vốn đã cao ráo, mặc bộ quân phục rộng vai, eo thon tiêu chuẩn, trong đám đông nổi bật như hạc đứng giữa bầy gà. Mới khai giảng không lâu, không ít nữ sinh ở khoa bên cạnh đều đang hỏi thăm về hắn.

Hoắc Minh Sâm đang chơi điện thoại, nghe vậy theo hướng nhìn sang nhưng chỉ một giây sau đã thu hồi tầm mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Sao thế, còn muốn tôi đi xin chữ ký cho cậu nữa không?"

Trình Thiên Dao không nghe thấy họ nói gì, còn tưởng là muốn xin QQ của các mỹ nữ, ra sức cổ vũ Phương Kỳ,

"Nhanh nhanh nhanh, bảo cậu ta đi xin đi."

Bọn họ đều là con ông cháu cha, con cháu của cán bộ cao cấp có tiếng tăm, trong đó không ít người là gương mặt quen thuộc trên các tạp chí lá cải, nhìn lướt qua toàn là những anh chàng chân dài, đẹp trai mỗi người một vẻ, các cô gái đi ngang qua họ đều luôn bước chậm lại rồi lại chậm lại, chỉ cần cưa đổ được một kẻ trong số này thì cả đời sau sẽ không cần lo gì nữa.

Phương Kỳ thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn xin chữ ký của cậu ta, cậu đi xin đi!"

Ban đầu anh ta chỉ nói đùa nhưng vừa dứt lời thì đã thấy Hoắc Minh Sâm nhét điện thoại vào túi, phủi bụi rồi đứng thẳng dậy đi thẳng về phía Lục Khởi, Phương Kỳ suýt chút nữa thì rớt cả mắt: "Chết tiệt, cậu định đi thật hả."

Lục Khởi không ngờ lại gặp Hoắc Minh Sâm ở đây nhưng khi hắn vừa quay người thì người kia đã đứng cách đó không xa, đôi mắt và khuôn mặt đều sống động như thật, mang theo vẻ hào hoa của tuổi trẻ.

"Này..."

Hoắc Minh Sâm đút hai tay vào túi quần, lười biếng lên tiếng, khiến người nhìn không đoán được rốt cuộc cậu muốn làm gì.

Thói quen là thứ rất đáng sợ, ngấm vào tận xương tận tủy mà không tự biết, giống như chai nước cam trong tay, giống như bước chân đột ngột dừng lại.

Lục Khởi đứng yên tại chỗ, nhìn Hoắc Minh Sâm từng bước tiến đến trước mặt mình, chỉ nghe đối phương nói: "Hôm trước cậu để quên áo khoác ở chỗ tôi."

Lục Khởi bừng tỉnh, phản ứng lại nói: "Khi nào cậu rảnh, tôi sẽ đến lấy."

Hoắc Minh Sâm nhàm chán nhún vai: "Tôi cũng không biết, lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cậu."

Cậu nhìn Lục Khởi hết lần này đến lần khác, cũng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn cậu hôm đó đã đưa tôi về, khi nào có dịp mời cậu một bữa."

Chủ động mời như vậy không giống phong cách của cậu, kiếp trước Lục Khởi bỏ ra thời gian mấy năm mới gặm nhấm được cục xương cứng này, có lẽ từ khi hắn được tái sinh thì mọi thứ đã thay đổi theo cách không thể nào lý giải.

Bên tai nghe thấy tiếng còi tập hợp của huấn luyện viên, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: "Được, khi nào rảnh thì hẹn sau."