Lục Khởi dựa lưng vào cánh cửa, khóe mắt hơi nheo lại, khói thuốc mỏng manh khiến vẻ mặt hắn trông có phần u ám khó đoán.
"Chắc chắn tôi sẽ trả tiền cho anh."
Kiếp trước hắn nghèo đến phát sợ, liều mạng học thi đỗ vào thủ đô, trong lòng chỉ muốn thành danh, thế nhưng thị trấn nhỏ so với thủ đô thua kém chỉ đâu là khoảng cách. Tiền ăn một bữa của người khác rất có thể là phí sinh hoạt một tháng của hắn. Đồng hồ trên tay người ta, hắn nửa năm không ăn không uống cũng chẳng mua nổi.
Đây là thế giới mà Lục Khởi chưa từng nghĩ tới, hắn vừa căm ghét vừa khát khao vô cùng.
Hắn giống như một con ốc sên, cố gắng leo lêи đỉиɦ cao vốn không thuộc về mình. Cho đến khi quen biết Hoắc Minh Sâm...
Điếu thuốc bị dập tắt một cách tàn nhẫn, Lục Khởi nhớ lại từng bước đi và mưu tính dụng tâm của mình trong năm năm kiếp trước. Thực ra cũng không có sơ hở gì quá lớn, chỉ có một điểm là hắn hấp tấp, thiếu kiên nhẫn quá nên khiến Hoắc Minh Sâm phát điên.
Kẻ điên thì gì cũng làm được, không sợ gì cả...
Kiếp trước Lục Khởi thân bại danh liệt nhưng không sao, kiếp này hắn sẽ từ từ, từng bước từng bước, có được mọi thứ mình muốn...
Chiếc điện thoại trong túi bỗng reo lên, Lục Khởi hoàn hồn, nhìn số gọi đến, khẽ khựng lại, hắn nhấc máy nghe điện thoại:
"Alo?"
"Là Lục Khởi đấy à?" Đầu dây bên kia rất ồn ào: "Tôi là Phương Kỳ, Minh Sâm say rồi, không lái xe được, anh qua đón cậu ấy nhé."
Nói xong, đối phương báo một địa chỉ rồi vội vàng cúp điện thoại.
Những kẻ xu nịnh thì ai cũng khinh thường, dù sao thì những người chơi cùng một nhóm với Hoắc Minh Sâm đều không coi trọng, vừa mắt hắn, cho rằng Lục Khởi mặt dày đeo bám chỉ vì tiền và quyền.
Ừm...
Lục Khởi cười, thầm nghĩ mình không phải vì tiền thì vì cái gì, kiếp trước hắn còn tưởng mình che giấu rất tốt, hóa ra ngay từ lúc đó mọi người đã nhìn thấu hết rồi... Có lẽ trong đó còn có Hoắc Minh Sâm.
Hắn nhìn mưa bên ngoài, cầm ô đi ra cửa.
Lúc này, Hoắc Minh Sâm đối với Lục Khởi chỉ là chơi đùa, không có mấy phần nghiêm túc. Nói thẳng ra là không cùng một đẳng cấp, chơi xong, đạt được mục đích của mỗi người thì nên trở về thế giới của mình.
Nhưng sau đó, Hoắc Minh Sâm lại đắm chìm vào trò chơi này, thích hắn thật lòng. Lục Khởi cũng không muốn thoát khỏi thế giới đó, trái tim hắn một khi đã bị sự giàu sang phú quý nhuộm màu thì sẽ không bao giờ phai nhạt.
Trong phòng riêng của quán bar tràn ngập tiếng gào thét như ma quỷ, một đám công tử nhà giàu say rượu cầm micro cũng không biết đang hát cái gì, trên bàn trà ngổn ngang toàn là chai rượu, sắp đến kỳ nhập học, dường như ai cũng muốn buông thả một lần.
Lục Khởi bước vào quán bar, nhìn thân hình đàn ông và phụ nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể trên sàn nhảy, cảm nhận được sự sa đọa tột cùng xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc đã mất từ lâu. Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó kéo cổ áo lên, che lại cằm, đi thang máy lên tầng dưới ánh mắt săn đón của hàng loạt bóng hồng.