"Anh ta nói gì?" Lạc Tu cười khẩy: "Chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, chẳng hạn như cảm thấy tôi làm mất mặt hoàng gia, hoặc có một đứa em như tôi rất phiền phức?"
"Lạc Hi sẽ nói những lời mang tính cảm xúc như vậy sao?" An Hà phản vấn.
Lạc Tu cười khẩy: "Cũng đúng, anh nói đúng."
Mai Vũ khuyên nhủ: "Điện hạ Lạc Tu, xin đừng suy đoán như vậy về điện hạ Lạc Hi, ngài ấy quan tâm đến ngài."
Lạc Tu coi Mai Vũ như không khí, hỏi An Hà: "Vậy thì hai người đã nói gì?"
"Lạc Hi không hiểu anh." An Hà nói: "Nhưng Lạc Hi nói, anh ta đã từng cố gắng thay đổi thái độ đối xử với anh, là anh không chấp nhận, tiếp tục thù địch với anh ta."
Lạc Tu chỉ cười khẩy: "Thái tử sinh ra cao quý, sao có thể hiểu được suy nghĩ của kẻ dưới."
"Anh có ý kiến gì về vị trí thái tử?" An Hà thuận miệng hỏi.
"Sao có thể." Lạc Tu nói: "Phải thừa nhận rằng, dù là thiên phú dị năng hay các phương diện khác, Lạc Hi đều là ứng cử viên thái tử không thể nghi ngờ, anh ta sẽ trở thành vị vua xuất sắc nhất trong nhiều năm qua nên đại nhân Lạc Hạ mới giao thuyền Nhật Huy cho anh ta."
"Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách cạnh tranh với Lạc Hi."
"Anh có biết không, từ thời xa xưa, hoàng gia đã được mặt trời chiếu cố, dị năng sinh ra đều liên quan đến mặt trời."
Bóng dưới chân Lạc Tu cuộn trào dữ dội, giống như mặt biển gợn sóng, lại giống như miệng vực thẳm sắp hình thành.
"—— Còn tôi, là kẻ dị biệt duy nhất."
"Chỉ có thể giống như dị năng của mình, trở thành bóng tối của hoàng gia, phủ lên vinh quang của dòng dõi một tầng u ám."
An Hà: "Tôi biết rồi."
Tim Mai Vũ như muốn nhảy ra ngoài, thân thế của điện hạ Lạc Tu là bí mật hoàng gia, cũng là vết thương lòng của chính hắn, Mai Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy hắn chủ động giãi bày với người khác, vậy mà chỉ đổi lại được một câu "Tôi biết rồi"? Tay phải của Mai Vũ lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị ngăn cản hai người ngay khi có dấu hiệu không ổn.
Không ngờ Lạc Tu không nổi giận, mà nói: "Tôi thấy anh có lòng trắc ẩn, ban ngày còn bộc lộ dị năng để cứu tiểu công chúa của phe phản thần mà chỉ gặp có một lần, sao đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy? Tôi còn tưởng chúng ta là bạn chứ."
"Chúng ta từ lúc nào trở thành bạn, sao tôi không biết." An Hà nói: "Anh lớn đến như vậy, lời an ủi hay khuyên giải chắc đã nghe chán rồi, hơn nữa tôi thấy bộ dạng của anh, cũng không giống như rất ghét dị năng này."
"Trước đây vì có mái tóc đen khác với các thành viên hoàng gia khác, tôi thậm chí không dám xuất hiện trước mặt mọi người." Bóng của Lạc Tu lắng xuống: "Bây giờ thì không sao nữa, tôi đã quen rồi, cũng chấp nhận rồi."
"Nói không chừng đây là giá trị duy nhất trên người tôi." Lạc Tu lẩm bẩm.
"Màu tóc màu mắt không giống những người khác trong gia tộc, đó là đặc điểm mới đúng." An Hà nói: "Tôi cũng là tóc đen mắt đen, cảm thấy rất tốt."
Lạc Tu cười một tiếng: "Quả nhiên tìm anh là đúng."
Nói xong, hắn như cuối cùng cũng nhìn thấy Mai Vũ, ra lệnh: "Mang bàn cờ và quân cờ lại đây, chúng tôi chơi vài ván cờ."
"Điện hạ Lạc Tu, như vậy không ổn lắm." Mai Vũ do dự nói: "Ngài nên về rồi."
Lạc Tu rất ít kiên nhẫn với thuộc hạ của Lạc Hi: "Bảo cậu đi thì nhanh đi."
"Lạc Tu có vết thương cũ trong cơ thể tái phát, đau đớn khó nhịn." An Hà nói: "Nhốt hắn một mình không phải là lựa chọn tốt, môi trường yên tĩnh sẽ khuếch đại nỗi đau, hắn cần những thứ khác để chuyển sự chú ý nên Lạc Hi mới thả hắn ra."