Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 37

An Hà dùng giọng điệu không rõ cảm xúc nói: "Tôi biết rồi."

Quả nhiên chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò thôi, người gác tù nghĩ.

"Sẽ sớm khỏe thôi." An Hà nói với La Lôi.

La Lôi miễn cưỡng cười, không cảm thấy được An Hà an ủi.

Phía sau vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, cùng với tiếng va chạm của áo giáp khi đi đường, người gác tù lập tức đứng sát tường, chắp tay chào: "Đại nhân Mai Vũ, chúc mừng ngài khải hoàn trở về."

Quân đội vừa từ chiến trường trở về, sát khí lạnh lẽo ập đến, Mai Vũ dẫn đầu, trên quân phục còn dính vết máu chưa khô, La Lôi nín thở, cúi đầu áp sát vào tường không dám cử động, cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của Lạc Tu.

Lạc Tu chỉ trỏ: "Hai tên này béo hơn rồi, xem ra ở bên ngoài sống rất sung sướиɠ."

An Hà nói: "Thật ra anh cũng béo hơn rồi."

Lạc Tu không tin: "Không thể nào."

La Lôi nhìn chăm chú xuống đất, dùng khóe mắt liếc thấy bước chân nghiêm chỉnh của Mai Vũ loạn nhịp trong chốc lát.

La Lôi: "..."

Các người như vậy thật sự không sao chứ?

Bị hai người làm gián đoạn, cảm giác căng thẳng của La Lôi giảm bớt đôi chút. Tiếng kéo lê va chạm của những sợi xích nặng nề truyền đến trước mặt cô, bóng đen khổng lồ đổ xuống từ trên đầu, nghe cuộc đối thoại giữa An Hà và Lạc Tu, La Lôi có chút tò mò về hai tên tội phạm nguy hiểm vừa bị bắt về này, thận trọng ngước mắt lên nhìn trộm, rồi toàn thân cứng đờ.

... Rõ ràng là người khổng lồ.

Ngoại hình và vóc dáng của hai tên tù nhân gần như giống hệt nhau, chỉ có người đi trước để tóc đỏ nhọn, còn người kia thì trọc đầu. La Lôi nhanh chóng liếc nhìn rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám quan sát kỹ nhưng ước chừng sơ bộ thì chiều cao của bọn chúng chắc chắn phải trên hai mét hai, thân hình khá vạm vỡ, từ góc nhìn của La Lôi thì không thể nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng.

Toàn thân bọn chúng nổi đầy cơ bắp rắn chắc, quấn chặt những sợi xích sắt to bằng cổ tay, chỉ có như vậy mới có thể khống chế được những dị năng giả hung bạo như thế này.

Người bảo vệ bên cạnh thì thầm giới thiệu: "Bọn chúng là anh em sinh đôi, Viêm khổng lồ và Sơn khổng lồ, đây là tên dị năng của bọn chúng, cũng là bí danh của bọn chúng. Rất ít người biết tên thật của bọn chúng, chúng tôi đều gọi bằng bí danh."

"Bọn chúng có cảm ứng tâm linh của anh em sinh đôi, phối hợp ăn ý, trong số những tên tội phạm nguy hiểm cũng là những kẻ khá nguy hiểm. Có thể bắt sống bọn chúng trở về, quả không hổ danh là đại nhân Mai Vũ." Người bảo vệ không khỏi cảm thán.

Bên kia, Lạc Tu vẫy tay với bọn chúng: "Chào mừng trở về."

An Hà nói: "Có vẻ tâm trạng của anh rất tốt."

"Hai ngày nay, cứ nghĩ đến cảnh mình bị bắt về, còn bọn chúng vẫn ở ngoài ăn ngon uống sướиɠ, tôi không vui lắm." Lạc Tu cười cười: "Giờ thì ổn rồi."

"Lạc Tu." Sơn khổng lồ trầm giọng lên tiếng, có lẽ vì vóc dáng quá cao lớn nên khi nói chuyện, l*иg ngực của hắn phát ra tiếng rung ầm ầm: "Đừng tùy tiện chọc giận anh trai tôi."

Lạc Tu cười tùy ý, không để ý đến hắn, mà giải thích với An Hà: "Viêm khổng lồ đầu óc không phát triển, vì ảnh hưởng của dị năng, trong lòng lúc nào cũng bùng cháy ngọn lửa giận dữ, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi hắn ta. So với hắn ta, trí thông minh của em trai hắn bình thường hơn, tính cách điềm đạm như núi, ngoài việc sức tấn công không đủ thì gần như không có khuyết điểm, mạnh hơn anh trai nhiều."