Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 31

Sắc mặt An Hà dịu đi đôi chút, đứng dậy nói: "Đi theo ta."

Họ đi qua hành lang cung điện, đến trước một cung điện.

Cung điện này cách xa các tòa nhà khác một đoạn, mặc dù nằm trong phạm vi cung điện nhưng lại có cảm giác tách biệt, phong cách kiến trúc hoàn toàn khác với cung điện xa hoa lộng lẫy, giản dị và nặng nề, giống như một ngôi đền trang nghiêm hơn.

Nơi đây không có ánh nắng, bầu trời u ám, nhiệt độ lạnh lẽo, hít vào phổi không phải không khí mà là những hạt băng nhỏ li ti, lướt qua khí quản gây ra cảm giác đau rát, chỉ ở một lúc đã có cảm giác khó thở.

Những cảm xúc tiêu cực của con người sẽ dễ dàng bị khuấy động ở đây.

An Hà bước lên bậc thang, đứng trước cánh cửa lớn nặng nề, quay lại nhìn Lạc Hi đang nghiêm chỉnh giữ khoảng cách hai bước theo sau, thấy anh ta không có biểu hiện gì bất thường, An Hà sắc mặt nhàn nhạt quay lại, đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía trước áp lên cửa.

Cánh cửa sáng lên những đường vân màu vàng phức tạp, sau đó từ từ mở ra, ánh sáng không quá sáng chiếu vào bên trong, Lạc Hi không kìm được mà nín thở, vốn tưởng rằng có thể bái kiến tôn nhan của thần linh, đã chuẩn bị quỳ gối nhưng cảnh tượng trước mắt lại là những sợi tơ đen đan xen chằng chịt.

Vô số sợi tơ chiếm trọn cả điện đường rộng lớn, hoàn toàn không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong, dị năng giả bình thường khi đối mặt với cảnh tượng này sẽ mất đi sự tỉnh táo, não bộ bị vô số cảm xúc tiêu cực điên cuồng chiếm giữ, cơ thể xuất hiện những cơn đau không thể chịu đựng được, như thể trong nháy mắt mắc phải vô số bệnh tật nhưng lại cảm thấy mình đang đến gần bản chất của sự bí ẩn và quy tắc, mê mẩn nhìn chằm chằm không thể rời mắt.

An Hà một lần nữa chú ý đến Lạc Hi phía sau, sắc mặt anh ta tái nhợt, cơ thể hơi run rẩy, đôi mắt từng được mặt trời hôn không xuất hiện sự điên cuồng nhưng lại như bị mê hoặc mà đưa tay ra chạm vào một sợi tơ đen gần mình nhất.

An Hà nắm lấy tay anh ta: "Đừng cử động lung tung."

Lạc Hi khó khăn tìm lại được một chút tỉnh táo nhưng rất nhanh lại bị những cảm xúc hỗn loạn nhấn chìm. Tay trái anh ta nổi gân xanh, vẫn nắm chặt cuốn sách nặng trịch không buông, gian nan nói: "Đại nhân Lạc Hạ, con..."

"Con đã làm rất tốt rồi." An Hà nói: "Nắm chặt tay ta đừng buông ra, nhắm mắt lại đi theo ta."

Lạc Hi nghe lời làm theo.

An Hà nắm tay anh ta đi trước, dẫn anh ta đi qua vô số sợi tơ, đến nơi sâu nhất của cung điện.

"Có thể mở mắt ra rồi." An Hà buông tay.

Lạc Hi đột nhiên có chút căng thẳng.

Anh ta từ từ mở mắt ra.

Trước mặt là những bậc thang cao, thần linh ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất.

Ngài hơi cúi đầu, mái tóc rối bù kéo dài đến tận dưới lưng, sau đó biến thành những sợi tơ đen lộn xộn chiếm trọn xung quanh, rất nhiều sợi tơ quấn lấy thân thể Ngài tạo thành một cái kén, chỉ để lộ ra phần cổ và khuôn mặt tái nhợt.

Khuôn mặt của thần linh bị mái tóc che khuất hơn một nửa, không nhìn rõ được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền bình tĩnh, như thể đang ngủ say, có một cảm giác thần thánh kỳ lạ. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra trên người Ngài không có chút sức sống nào, rồi bất lực chấp nhận sự thật - Ngài đã mất từ lâu.