Khi dây leo quét qua, Mai Vũ tập trung tinh thần nắm chặt vũ khí, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi nhớp nháp. Kết quả là, Vương xà đằng thực sự giống như một chú chó nhỏ lắc đuôi, không gây ra nhiều tòa nhà sụp đổ, mặt đất sụp lún, thậm chí không có một thương vong nào? Nếu nói có gì bị ảnh hưởng thì có lẽ là bụi đất trên mặt đất bị quét sạch... nhỉ.
Ánh mắt Mai Vũ đờ đẫn, bắt đầu nghi ngờ đôi mắt của mình.
Chẳng lẽ đây không phải là Vương xà đằng, mà là sinh vật khác có ngoại hình giống Vương xà đằng?
"Cậu không cần nghi ngờ, chính là Vương xà đằng." Lạc Tu cười nhạo như một người từng trải.
"Không cần lo lắng cho ai cả, cậu ta chính là..."
Lời nói lăn qua lộn lại trong miệng, Lạc Tu chậm rãi nói ra: "Chủ nhân của sinh vật nguy hiểm cấp cao nhất này."
Nguồn lực của ngôi làng có hạn, mặc dù An Hà sống tốt hơn nhiều so với những người dân làng khác nhưng làn da vẫn hơi trắng bệch vì thiếu dinh dưỡng, cổ tay có thể nhìn thấy những mạch máu tím xanh và những khớp xương lồi ra, vóc dáng so với Vương xà đằng thì không đáng kể, trông có vẻ yếu ớt nhưng dây leo khổng lồ lại nằm phục dưới lòng bàn tay gầy guộc của hắn, có thể dễ dàng đọc ra ý nghĩa tuyên thệ trung thành.
"Không cần đi theo ta nữa." An Hà nói: "Ngươi ở lại đây bảo vệ những người khác."
Đầu dây leo không nỡ quấn lấy cổ tay hắn.
Cây sô cô la ở xa nhân lúc không ai chú ý đến mình, lặng lẽ nhổ rễ khỏi đất, rón rén đi ra ngoài, bị An Hà nhìn thấy, lập tức cứng đờ tại chỗ, duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích.
An Hà mỉm cười: "Ngươi đang chơi trò một hai ba với ta à?"
Cây nhỏ liên tục gật đầu.
An Hà chỉ vào nó, nói với Vương xà đằng: "Giúp ta trông chừng cây này, đừng để nó chạy mất."
Cây sô cô la nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ, nhảy vào hố đất mà nó đã đào khi trốn ra, cúi thân cây dùng cành quơ đất xung quanh lấp vào hố, tự trồng lại mình.
An Hà chê bai: "Nơi bẩn thỉu như vậy thì không thể ăn được, lãng phí."
Cây nhỏ cố gắng rũ sạch bụi bẩn trên người.
"Như vậy mới được."
An Hà thu hồi ánh mắt, tiếp tục động viên Vương xà đằng: "Cố gắng lên, sau này ta sẽ quay lại kiểm tra thành quả."
Hắn mỉm cười ôn hòa: "Đến lúc đó, ta cũng sẽ đưa ngươi đi."
Sau khi dặn dò Vương xà đằng xong, An Hà tự giác lùi lại vài bước, thoát khỏi phạm vi bao phủ của dây leo.
Hệ thống nói: "Phát hiện dao động của người xuyên không."
An Hà: "Cậu không cần nhắc đi nhắc lại trong đầu tôi, tôi biết."
"Tôi cũng cảm nhận được." An Hà hơi phấn khích, ngước nhìn Nhật Huy thuyền cao cao trên không: "Có một người xuyên không đang ở trên thuyền."
Mai Vũ liếc nhìn điện hạ Lạc Hi, cảnh giác với Vương xà đằng đang từ từ tiến về phía An Hà, lấy còng tay ra.
An Hà chủ động đưa hai tay ra, để hắn còng lại.
Loại còng tay này có vẻ làm bằng chất liệu đặc biệt, năng lực ảo thuật đã bị áp chế.
Mai Vũ ánh mắt phức tạp: "Ngươi có khả năng trốn thoát, tại sao không phản kháng?"
An Hà dược dược dục thí: "Tôi vẫn là lần đầu tiên ngồi tù."
Mai Vũ: "..."
Hắn đã gặp đủ loại tội phạm nhưng đây là lần đầu tiên gặp người thích ngồi tù.
Lạc Tu dịch chuyển lại gần An Hà.
Hắn là em trai của Lạc Hy, mang dòng máu hoàng tộc, binh lính cũng không dám thật sự đối xử với hắn như tội phạm, chỉ cần Lạc Tu không có ý định bỏ trốn thì sẽ nhắm một mắt mở một mắt với những hành động nhỏ của hắn.