Dịch: Y Na
Cô cảm thấy đầu óc mình như một con thuyền lênh đênh trong mưa gió, từng cơn sóng nối tiếp nhau ập vào đầu.
Không thể bị sóng biển nuốt chửng, không thể chìm xuống đáy biển, cô phải duy trì một tia ánh sáng cuối cùng, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Giẫm lên đôi dép rơm sắp mục nát, đứa trẻ đen gầy vừa rồi cầm một chiếc ống tre xanh trên tay, mép cao thấp không đều, rất thô ráp. Đứa trẻ nhìn người phụ nữ đã nhắm mắt lại trên giường, nuốt nước miếng, cố đưa mép ống tre lại gần miệng để cô dễ uống nước hơn.
Thực tế, phần lớn dòng nước mát đã chảy từ cằm và cổ xuống nơi cô đang nằm, chỉ có một chút lọt vào miệng cô.
Một chút vị ngọt đọng lại trong cổ họng khô khốc, lạnh lẽo khiến đầu óc hỗn loạn bắt đầu bình tĩnh lại, cơn bão cuồng nộ giống như một con thú hoang dần dần bị thuần hóa, chậm rãi trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, Minh Hà nhắm mắt lại, cũng chậm chạp hấp thu một đoạn ký ức không thuộc về cô.
Nói cách khác, cô mới là người ngoài cuộc thực sự, đoạn ký ức kia chính là cuộc đời hơn hai mươi năm nay của chủ nhân cơ thể này.
Minh Hà nằm nhắm mắt, không để ý đến đứa trẻ cầm ống tre cho cô uống nước lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đối với cô, việc tiêu hóa những mảnh vỡ rời rạc vụn vặt từ cuộc đời hơn hai mươi năm của một người, trong một khoảng thời gian ngắn là một việc rất căng thẳng mệt mỏi.
Bản thân Minh Hà đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn duy trì cuộc sống độc thân tự do, sự nghiệp thành đạt, sức khỏe tốt và có thể bình tĩnh sắp xếp những sở thích của riêng mình.
Còn cô gái tên Minh Tiểu Nha này hai mươi sáu tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân nhưng đã mang thai sáu lần, sảy thai một lần, sinh được năm đứa con.
Năm đứa con gái.
Trải nghiệm cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy, theo Minh Hà, đúng là không thể tệ hơn.
Mặc dù đó cũng không phải lỗi của cô ấy.
Thôn Thiết Ốc nơi Minh Tiểu Nha sống ở vùng sâu vùng xa, giao thông bế tắc, ít đất canh tác. Nơi xa nhất Minh Tiểu Nha từng đến là thị trấn cách thôn khoảng một tiếng đi bộ.
Còn huyện thành, tỉnh thành xa hơn thì chỉ được nghe từ lời của mấy người xứ khác dừng chân trò chuyện trước cổng thôn.
Cô gái này sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở thôn Thiết Ốc, bảy tuổi đã bị đưa cho một gia đình khác trong thôn làm con dâu nuôi từ bé, đổi lấy một người vợ cho anh trai.
Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, con dâu nuôi từ bé địa vị thấp, sao có thể sống một cuộc sống tốt đẹp?
Lại còn là một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Ăn ít nhất, làm nhiều nhất, cả ngày bị bắt làm việc như mấy con bò già, vất vả mãi mãi không thôi.
Năm mười tám tuổi, Minh Tiểu Nha chính thức lấy chồng, tám năm sau đó sinh ra năm đứa con gái liên tiếp.
Mặc dù sinh được năm đứa nhưng chỉ có ba đứa lớn lên bên cạnh cô, con gái thứ tư và thứ năm vừa chào đời đã bị mẹ chồng cướp đi, nghe nói là đưa cho người ngoài thôn.
Cuộc sống của con dâu nuôi từ bé vô cùng khó khăn, hầu như không được coi là một con người trong nhà chồng, nói là gia súc cũng không ngoa.
Theo Minh Hà, có lẽ trong mắt nhà chồng, Minh Tiểu Nha thực sự là một con gia súc không thể nối dõi tông đường, phải chịu mệt nhọc khổ sở.
Minh Tiểu Nha bất lực nhìn con mình bị bế đi, chỉ có thể nhịn nhục nuốt nỗi đắng cay vào lòng
Đáng tiếc, hiển nhiên là nhà chồng Minh Tiểu Nha sẽ không thương xót nương tay vì cô ấy nhịn nhục nuốt đắng.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Minh Tiểu Nha không sinh được con trai để nối dõi tông đường, là người đầy tội lỗi.
Tháng trước người chồng đang làm việc ở thị trấn về thôn, nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với cô ấy, chưa đến hai ngày đã kết hôn với một quả phụ có con trai trên thị trấn.