Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 49: Không muốn có con

Diệp Phi sau khi nói xong quả quyết để di động ra xa một chút, ba giây sau quả nhiên nghe thấy giọng nói của Kỷ Thụy sụp đổ thét chói tai. Diệp Phi ho nhẹ một tiếng, chờ cô phát tiết xong mới nói tỉ mỉ chuyện mang thai với cô.

“Cho nên hiện tại vấn đề lớn nhất của chị chính là, không rõ anh ấy là bởi vì đứa bé nên muốn kết hôn với chị, hay là bởi vì thích con người chị nữa.” Diệp Phi tiếp tục nói.

Kỷ Thụy cũng sắp điên rồi: “Chị không cần lộ ra vẻ bình tĩnh đó với em, còn chuyện mang thai rốt cuộc là sao?”

“Là như vậy đó.” Diệp Phi bất đắc dĩ thở dài: “Không cẩn thận bị dính, là ngoài ý muốn.”

“Cho nên là chuyện xảy ra khi nào?!” Kỷ Thụy giận dữ hỏi.

Diệp Phi: “… Em giống mẹ chị vậy, nhiều chuyện.”

“Diệp, Phi!”

Nghe ra Kỷ Thụy thật sự tức giận, Diệp Phi không đùa với cô nữa, nói ra hết những chuyện đã giấu diếm trong khoảng thời gian qua. Chờ nói xong một đoạn dài, Kỷ Thụy cuối cùng bình tỉnh lại: “Vậy mà chị lại đi rung động với tên cặn bã vô trách nhiệm dễ dàng làm cho phụ nữ có thai đó sao? Chỉ vì nửa đêm anh ấy chạy đến gặp chị? Vậy chị dễ bị động lòng quá!”

“… Khách quan mà nói, chuyện này chị không thể trách anh ấy được. Anh ấy muốn dừng lại sau khi bαo ©αo sυ bị rách. Chị không đồng ý và nói dối anh ấy chị đã uống thuốc rồi, nên anh ấy tiếp tục.” Diệp Phi cảm thấy có chút áy náy với chuyện này: “Ban đầu chị định uống thuốc sau khi làm xong nhưng lại quên mất, thế là chị có thai.”

Kỷ Thụy: “Đó cũng là lỗi của anh ấy!”

“Là lỗi của anh ấy.” Diệp Phi dỗ dành.

Kỷ Thụy lại mắng vài câu, lúc này mới bắt đầu lo lắng: “Cho nên hiện tại chị định làm gì?”

“Chị không biết nữa.” Diệp Phi phiền muộn: “Chị còn chưa biết xử lý đứa bé này thế nào.”

Kỷ Thụy nhảy dựng lên, dùng hai chữ ‘xử lý’ để hình dung đứa bé trong bụng mình, có phải có chút quá vô nhân tính không, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói ra được.

Quên đi, chị Phi tuy bề ngoài rất ngầu nhưng chị ấy chỉ hơn mình vài tuổi, đột nhiên có thai nên chắc chị ấy đang hoảng hốt nên tốt nhất đừng nói thêm gì nữa để chị ấy khỏi hoang mang.

Kỷ Thụy mím môi, còn muốn nói gì nữa, Diệp Phi đột nhiên vội vàng nói: “Anh ấy gọi điện thoại cho chị, chị phải về phòng rồi, không nói với em nữa.”

“Chờ chút đã…”

Tút… Tút…

Kỷ Thụy nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng trịnh trọng gửi một tin nhắn: [Nếu thật sự chị thích anh ấy, thì cứ thẳng thắn nói chuyện với anh ấy một chút đi… Nhưng nếu anh ấy thật sự vì đứa bé, có lẽ cũng sẽ không chịu yêu đương với chị. Mấy ngày nay chị ở chung với anh ấy nhiều nên quan sát kỹ vào, nếu phát hiện có gì đó không đúng thì đừng quan tâm gì đến việc thích hay không thích, nhanh chóng tránh xa anh ấy một chút. Về phần đứa bé… Mặc kệ chị quyết định thế nào, em đều ủng hộ chị.]

Diệp Phi rất nhanh đã trả lời lại: [Em và chú của em nói giống hệt nhau, thảo nào là người cùng một nhà.]

Kỷ Thụy nhảy dựng lên, đột nhiên nhận ra một chuyện động trời.

Chú nhỏ biết chị Phi mang thai sớm hơn mình.

Ngày làm việc bận rộn, hội nghị nối tiếp hội nghị, không dễ dàng có thời gian có thể uống cà phê, người nào đó lại đột nhiên gọi điện thoại tới. Tạ Uyên vội vàng đặt cà phê xuống, vừa mới bắt máy đã nghe thấy hét đầy giận dữ: “Chú nhỏ, chuyện chị Phi mang thai sao chú lại gạt cháu!”

Tạ Uyên dứt khoát cúp điện thoại, ngước mắt nhìn Tưởng Cách: “Đặt vé máy bay cho tôi, đi đâu cũng được.”

“Thay vì trốn tránh, tại sao không chấp nhận đương đầu với khó khăn đi ạ.” Thư ký Tưởng nói ngắn gọn.

Vì thế Tạ Uyên tan ca sớm, đi về nhà đương đầu với cái gọi là khó khăn.

Bị đơn phương chiến tranh lạnh hai ngày, lại hao hết tâm tư mua không ít quà tặng, cuối cùng chuyện này được bỏ qua. Anh nhìn người nào đó không dễ dàng mới dỗ được, âm thầm hạ quyết tâm sau này không bao giờ xen vào việc của người khác nữa.

Đáng tiếc ngay sau khi anh hạ quyết tâm được một tuần, Diệp Phi chủ động gọi điện thoại tới.

“Cô Diệp.” Giọng điệu Tạ Uyên lành lạnh.

Diệp Phi: “Sếp Tạ, có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Không thể.”

Diệp Phi: “… Lúc trước anh đã nói, cho dù quyết định cuối cùng của tôi là phụ khoa hay sản khoa, anh đều sẽ giúp tôi đưa ra phương án tốt nhất.”

“Tôi đổi ý rồi.” Tạ Uyên trả lời đúng bốn chữ.

Diệp Phi: “…”

Thấy không có động tĩnh, Tạ Uyên bình tĩnh hỏi: “Còn có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì.” Diệp Phi tức cười.

Tạ Uyên “ừ” một tiếng muốn cúp máy, kết quả một giây sau đã nghe Diệp Phi nói: “Ngày mai tôi sẽ tìm một phòng khám chui tự mình giải quyết, không phải sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sao? Chắc là chỉ có một phần vạn khả năng sẽ chết trên giường bệnh thôi nhỉ? Sếp Tạ yên tâm, nếu Thụy Thụy hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không nói là bởi vì anh lật lọng, tôi mới đưa ra lựa chọn bất lợi nhất.”

“Cô uy hϊếp tôi?” Ánh mắt Tạ Uyên híp lại, áp suất quanh người dần dần thấp xuống.

Diệp Phi trầm mặc trong chớp mắt, thở dài: “Xin lỗi sếp Tạ, tôi thật sự hết cách rồi, tôi không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không có người đáng tin cậy có thể thương lượng, chỉ có thể cầu xin anh giúp đỡ, xin anh nể mặt Thụy Thụy giúp tôi một lần nữa, cảm ơn.”

Tạ Uyên trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn nể mặt Kỷ Thụy không từ chối nữa: “Tôi có thể giúp cô.”

“Cảm ơn…”

“Nhưng điều kiện của tôi là cô không thể tiếp tục giấu diếm Kỷ Thụy, bởi vì chuyện của cô mà cô ấy làm ầm lên với tôi hai ngày rồi, tôi không hy vọng lại có chuyện như vậy xảy ra.” Tạ Uyên đưa ra yêu cầu.

Diệp Phi nghe vậy, đột nhiên rơi vào trầm mặc.

“Cô Diệp.” Trong sự im lặng đột ngột này Tạ Uyên không nhanh không chậm mở miệng: “Kỷ Thụy coi cô là bạn thân nhất của cô ấy, đối với cô thì cô ấy có thật lòng hay không, cô hẳn là có thể nhìn ra được. Việc cô muốn giấu diếm chuyện này tôi có thể hiểu được, nếu như hôm nay cô không tìm được tôi, nói hay không nói đều là quyết định của cô. Nhưng nếu cô đã lựa chọn tìm người thân xin giúp đỡ, thì cô nên biết không giấu diếm người trung gian này là nghĩa vụ của một người bạn.”

Tạ Uyên không phải là người nhiệt tình với bạn bè, cũng rất ít khi bàn luận như vậy, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ thương tâm thỉnh thoảng xuất hiện mấy ngày nay của Kỷ Thụy, mở miệng nói ra.

Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, Diệp Phi hít sâu một hơi, mở miệng đã thốt lên lời xin lỗi: “Tuy rằng chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng tôi không khỏi xem em ấy như trẻ con, cho nên đối với việc này cũng không muốn nói cho lắm.”

“Nhưng cô ấy không còn là trẻ con nữa. Cho dù có như vậy thì cô ấy cũng đã có năng lực chia sẻ nỗi lo lắng với bạn bè. Nếu không, hôm nay cô đã không tìm đến tôi đúng chứ?”

“Anh nói đúng.” Diệp Phi cười khổ: “Tôi sẽ nói với em ấy.”

“Vậy chuyện còn lại cứ liên lạc với trợ lý của tôi, cô Diệp không cần liên lạc riêng với tôi nữa.” Tạ Uyên dứt lời, cúp điện thoại.

Diệp Phi kinh ngạc ném máy xuống giường, trầm mặc thật lâu sau cuối cùng hạ quyết tâm.

Kỷ Thụy nhận được điện thoại là đã hơn chín giờ tối. Vốn định đi dạo trong sân xem vườn rau của bác quản gia với chú nhỏ, vừa thấy Diệp Phi gọi điện thoại tới, Kỷ Thụy nhanh chóng chạy vào phòng.

“A lô, chị Phi.” Kỷ Thụy ngoan ngoãn chào hỏi.

Giọng Diệp Phi lộ ra vài phần mệt mỏi: “Thụy Thụy, chị đã quyết định rồi, chị không cần đứa bé này.”

Kỷ Thụy sửng sốt, nửa ngày sau mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Người đàn ông kia quá phiền, từ sau khi hai tụi chị nói chuyện xong quyết định thử yêu đương, thì anh ấy ngày nào cũng đi theo chị, cái này không được làm cái kia không được làm, nhìn chằm chằm chị giống như nhìn chằm chằm phạm nhân. Chị quả thực bị anh ấy ép đến điên rồi, vừa nghĩ tới tương lai đều là cuộc sống này, chị cảm thấy tương lai tăm tối cho nên chị nghĩ lại, phải kịp thời dừng lại, phải chia tay với anh ấy càng sớm càng tốt.”

Diệp Phi nói xong dừng lại hồi lâu, lại nói: “Chị cũng không muốn đứa nhỏ này, hiện tại chị không nhà không xe không tiền gửi ngân hàng, nuôi sống chính mình cũng khó, không có cách nào nuôi thêm một đứa nhỏ…”

“Em, em giúp chị nuôi, em có tiền!” Kỷ Thụy vội nói.

Diệp Phi cười một tiếng: “Em vẫn còn là một đứa trẻ, tiền đều là người lớn trong nhà cho, chị làm sao tiêu tiền của em được.”

“Vậy thì có làm sao đâu, tiền của chú nhỏ chính là tiền của em.” Kỷ Thụy không cảm thấy đây là vấn đề gì: “Đúng rồi, ba em cũng cho em một tấm thẻ, có thể tiêu được rất nhiều tiền, chị Phi chị không cần lo lắng về vấn đề kinh tế.”

Diệp Phi nghe được trầm mặc càng lâu, mở miệng lại càng mất tinh thần: “Cũng không riêng gì vấn đề tiền bạc, em không dễ dàng gì giúp chị tranh thủ có được cơ hội ký hợp đồng với giải trí Thần Tinh. Em cũng biết hoàn cảnh trong giới giải trí, một khi để lại đứa bé này, có nghĩa là chị hoàn toàn buông bỏ sự nghiệp, hơn nữa xã hội hiện nay cũng không quá tiếp nhận việc chưa kết hôn mà đã sinh con, ba mẹ chị thì càng đừng nói đến… Không có sự nghiệp, bị người đời kỳ thị, bạn bè xa lánh, cái giá này đối với chị mà nói là quá lớn.”

“Chị Phi…”

“Chị không sao.” Diệp Phi nâng cao tông giọng: “Chị vốn không có hứng thú lắm với vấn đề sinh con, không có thì không có, chị ở tuổi này, có rất nhiều việc quan trọng hơn so với việc có con!”

Nghe lời nói này, Kỷ Thụy nuốt lời khuyên can xuống, chỉ hỏi một câu: “Chị thật sự nghĩ vậy sao?”

“Ừ! Nghĩ kỹ rồi, phiền em giúp chị nói với sếp Tạ một tiếng, ngày mốt bảy giờ sáng chị đến Chu Thành, chị muốn vừa đáp xuống là đi làm phẫu thuật ngay, làm phiền anh ta sắp xếp một chút.” Diệp Phi cười nói.

Kỷ Thụy mấp máy môi, cúi đầu đáp một tiếng: “Vậy chị phải đi cùng em.”

“…”

Kỷ Thụy: “Vậy đêm nay chị nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Ừ, đừng lo lắng, chị thật sự không sao.” Diệp Phi an ủi vài câu, sau khi cúp điện thoại, khóe môi cứng ngắc đột nhiên lộ ra một nụ cười đau khổ.

Ở hai thành phố khác nhau, hai người đồng thời bỏ điện thoại xuống, ngã thẳng xuống giường bắt đầu ngẩn người.

Bác Chung làm đồ ăn khuya, lại đợi mãi không thấy Kỷ Thụy, đang muốn gọi người, Tạ Uyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vì thế tự mình đi.

Cửa mở ra, quả nhiên mặt Kỷ Thụy đỏ bừng.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy dụi dụi mắt, lo lắng hỏi: “Phẫu thuật phá thai ở thời đại này có gây tổn hại nhiều đến cơ thể không? Vừa rồi cháu tra trên mạng, thấy cái gì cũng có, cháu… cháu hơi sợ.”

Tạ Uyên lẳng lặng nhìn: “Tôi không có cách nào trả lời câu hỏi này của cô, nhưng có thể khẳng định, nguy hiểm và tổn hại của phẫu thuật khi phá thai, có lẽ không lớn bằng sinh con, cho nên chúng ta không cần phải quá rối rắm về vấn đề này.”

“Chú phải giúp chị Phi tìm bác sĩ tốt nhất.” Kỷ Thụy nghiêm túc nói.

Tạ Uyên gật đầu: “…”

“Nghe nói sau khi phẫu thuật phải ở dưỡng bệnh, cháu muốn ở cùng chị ấy.” Tạ Uyên không lập tức phản đối: “Điều kiện của căn phòng kia quá kém, nếu không thì cứ để cô ấy chuyển đến nhà mình, quản gia và bác Chung đều có thể chăm sóc, cô đi lại cũng tiện. Nếu như không muốn, gần công ty tôi cũng có một căn hộ, hệ thống an ninh cũng không tồi, các cô có thể ở đó.”

Kỷ Thụy mím môi: “Vậy cháu phải thương lượng với chị Phi một chút.”

“Hôm nay đã quá muộn, ngày mai hãy nói.” Tạ Uyên bước đến gần, ngẩng đầu lên.

Kỷ Thụy buồn bã đồng ý một tiếng, đột nhiên hung tợn nói: “Cái tên khốn cặn bã chết tiệt kia, chờ cháu nhìn thấy anh ấy nhất định phải đánh cho anh ấy thành đầu chó!”

Tạ Uyên nhếch môi: “Bác Chung nướng bánh trứng và xiên nướng, xuống ăn chút đi.”

Kỷ Thụy một lần nữa ngã giường: “Không muốn ăn, cháu ăn không vô.”

“Bác Chung tốn không ít thời gian mới làm xong, mệt đến mức cánh tay không nhấc lên nổi.” Tạ Uyên chậm rãi nói.

Kỷ Thụy dừng lại, rốt cuộc vẫn rời khỏi giường.

Thời gian hai ngày chớp mắt đã trôi qua, máy bay Diệp Phi đáp xuống sớm, Chu Thành mưa phùn lất phất, Kỷ Thụy mới hơn năm giờ đã tỉnh, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, dứt khoát rời giường.

Trời còn chưa sáng, trong nhà chỉ bật đèn ngủ, cô lặng lẽ đi vào phòng khách. Vừa bật đèn lên, Tạ Uyên đã xuống lầu.

“Chú nhỏ?” Kỷ Thụy kinh ngạc: “Sao chú dậy sớm vậy?”

Tạ Uyên nhìn một cái: “Đừng lo lắng, bác sĩ và bệnh viện tôi đã liên lạc, cam đoan chị Phi của cô sẽ bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.”

“Cảm ơn chú nhỏ.” Kỷ Thụy hít mũi một cái.

Tạ Uyên đến bên cạnh ngồi xuống: “Tôi phải tham gia một hội nghị thượng đỉnh thương mại, không thể nào đi bệnh viện với cô, đến lúc đó Tưởng Cách sẽ đi bệnh viện cùng, cô có chuyện gì thì tìm cậu ấy.”

Kỷ Thụy gật gật đầu.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm một lát, ngẩng đầu lên: “Tỉnh táo lại đi, cô trông buồn bã như vậy, cô Diệp sao có thể dựa vào cô được?”

“Cháu biết, chỉ là ở trước mặt chú cháu mới thể hiện vẻ thương tâm một chút thôi.” Kỷ Thụy kéo cánh tay của anh, thủ thỉ nói: “Khi gặp chị Phi, cháu sẽ bình thường lại ngay.”

Khóe môi Tạ Uyên cong lên một nụ cười: “…”

Kỷ Thụy dựa vào Tạ Uyên ngồi trên sô pha hồi lâu, mãi đến khi trời sáng mới miễn cưỡng ăn chút gì đó, sau đó ước tính thời gian gửi tin nhắn cho Diệp Phi: [Chị Phi, xuống máy bay chưa?]

Diệp Phi: [Xuống máy bay rồi, chị đang ở trong xe.]

Gửi tin nhắn xong, giống như sợ Kỷ Thụy nói gì không nên nói, lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: [À thì, người đàn ông kia cũng ở đây.]

Kỷ Thụy đang chuẩn bị hỏi lúc nào đến bệnh viện ngẩn người, lập tức gửi sang ba cái dấu chấm hỏi.

Kỷ Thụy: [Tại sao anh ấy lại ở bên cạnh chị?]

Diệp Phi: [Đừng nói nữa, tối hôm qua chị đặt vé máy bay bị anh ấy phát hiện, chỉ lừa anh ấy nói muốn đi làm, kết quả anh ấy nói anh ấy đang muốn tham gia một hội nghị gì đó, nên đi theo chị.]

Kỷ Thụy: [Chị không nói cho anh ấy biết chuyện phải đi bệnh viện sao?]

Diệp Phi: [Không nói, chị đã quyết định rồi, nói ra sẽ chỉ tăng thêm phiền phức cho mình, thôi không nói chuyện nữa, em ở nhà trước, chị chờ anh ấy cút đi sẽ liên lạc với em.]

Kỷ Thụy không làm được gì, chỉ ngoan ngoãn đồng ý một tiếng, kết quả chờ đợi nửa giờ, nhận được tin Diệp Phi đã đi bệnh viện vội vàng thay giày chạy ra ngoài. Tạ Uyên cũng chuẩn bị ra cửa nhìn thấy bóng lưng vội vã, cụp mắt gọi điện thoại cho Tưởng Cách.

“Bây giờ có thể đến bệnh viện được rồi.” Tạ Uyên thản nhiên mở miệng: “Bác sĩ đã đến chưa? Cần phải sắp xếp ổn thỏa hết tất cả, cố gắng giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất, tôi không muốn nhìn người nào đó khóc sướt mướt nữa!”