Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 43: Tốt nghiệp trung học phổ thông

Ăn trưa xong, Kỷ Thuỵ nhìn Tạ Uyên một cách đáng thương, Tạ Uyên bất đắc dĩ nên đành phải hủy bỏ vài cuộc họp để đưa cô đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, Kỷ Thuỵ đột nhiên có chút lương tâm: “Chú nhỏ, cháu có ảnh hưởng đến công việc của chú hay không?”

“Cô nói xem?” Tạ Uyên lạnh lùng mở miệng.

Kỷ Thuỵ bĩu môi: “Thật xin lỗi nhé, thực ra để tài xế đưa cháu đi cũng được nhưng trong lòng cháu lo lắng quá, chỉ muốn chú đi cùng thôi.”

“Chỉ?” Tạ Uyên nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt.

Kỷ Thuỵ gật gật đầu và nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay anh: “Chú nhỏ, chú là người đáng tin cậy và quan trọng nhất của cháu.”

Tâm trạng của Tạ Uyên vừa mới hủy bỏ một cuộc họp không tệ, cảm thấy bản thân còn có thể lại huỷ bỏ một cuộc họp nữa.

Chế độ hẹn trước của bệnh viện tư nhân làm việc rất hiệu quả, khi hai người vội vã tới bệnh viện thì đã lấy được tất cả các báo cáo kiểm tra. Diệp Phi nhìn Kỷ Thuỵ đang chạy như bay về phía mình, cô ấy vô thức bỏ kết quả kiểm tra HCG xác nhận mang thai vào túi, sau đó mỉm cười bước lên chào đón.

“Thế nào? Có khoẻ không?” Kỷ Thuỵ vội vàng hỏi.

Diệp Phi đã trang điểm, sắc mặt rất tốt, đưa các kết quả kiểm tra khác cho cô, Kỷ Thuỵ không thể xem hiểu được nhưng cũng biết được rằng những cái có mũi tên đều là vượt quá hoặc thấp hơn trị số bình thường, vì thế nên cô chọn những cái có mũi tên và dò hỏi từng cái một.

Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cô thì tâm trạng của Diệp Phi rất phức tạp, cực kỳ muốn nói cho cô biết chuyện mang thai nhưng nghĩ đến việc đầu óc mình bây giờ vẫn còn rối bời, nói với cô chỉ khiến cô thêm phiền não, cô ấy suy nghĩ rất lâu rồi cuối cùng vẫn từ bỏ.

“Cô Thuỵ Thuỵ, yên tâm đi, chỉ là thiếu máu và thiếu dinh dưỡng thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.” Tưởng Cách đẩy mắt kính lên một chút, chủ động nói giúp.

Kỷ Thuỵ: “Vậy tại sao chị ấy luôn nôn mửa?”

“Không phải đã nói rồi sao, thiếu dinh dưỡng.” Diệp Phi chủ động trả lời: “Thiếu dinh dưỡng gây ra nôn mửa và trào ngược dạ dày.”

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thuỵ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã được đặt xuống, đột nhiên cô lại có chút tức giận: “Sau này chị không được phép xem thường sức khỏe của mình như vậy nữa!”

Diệp Phi mỉm cười đồng ý nhưng Kỷ Thuỵ lại không tin, nhất quyết phải đưa chị ấy đi mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng. Diệp Phi không thể lay chuyển được cô nên đành phải để cô đưa đi. Kết quả là Tạ Uyên cảm thấy những thứ trong cửa hàng quá bình thường nên đã kêu quản gia lấy bong bóng cá lâu năm và những thứ khác từ trong nhà ra.

Nhìn thấy mấy cái hộp lớn đựng đầy những thứ còn đắt hơn cả căn nhà cô ấy thuê chất đống trong phòng khách, Diệp Phi cảm thấy đau đầu, nhân lúc Kỷ Thuỵ đi vệ sinh thì nói thẳng: “Đợi lát nữa sau khi Thuỵ Thuỵ rời đi rồi thì sếp Tạ cứ gọi người lấy mấy thứ này về đi, tôi không cần mấy thứ này.”

“Cứ giữ lấy, cái khác thì không nói, chuyện thiếu máu không phải chuyện lớn cũng không phải chuyện nhỏ, bây giờ cô phải bổ sung dinh dưỡng.” Tạ Uyên tặng đồ đi cũng không có ý định lấy lại.

Khoé môi Diệp Phi hơi giật giật: “Thật sự không cần, ân tình của sếp Tạ lớn như vậy, tôi cũng không trả nổi.”

“Không cần cô trả, cô chăm sóc bản thân cẩn thận là được.” Tạ Uyên nhìn chị ấy một cái.

Diệp Phi há miệng, khi không biết nên đối phó với lòng tốt của anh như thế nào thì Tạ Uyên lại chậm rãi bổ sung một câu: “Cô chăm sóc tốt cho mình thì Kỷ Thuỵ mới không luôn nhớ đến cô.”

Diệp Phi: “…”

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Tạ Uyên giơ thẳng cây gậy: “Cô Diệp, mặc dù tôi không muốn phải thừa nhận nhưng từ lúc đồng ý sẽ giúp cô giữ bí mật kia thì chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền. cho dù cuối cùng cô có đưa ra quyết định như thế nào thì trước khi cô nói mọi chuyện cho Kỷ Thuỵ biết, tôi có nghĩa vụ phải cung cấp sự trợ giúp và giám sát để tránh cô xảy ra ngoài ý muốn.”

Diệp Phi im lặng ba giây rồi mỉm cười: “Có phải sự chiếm hữu của sếp Tạ đối với Thuỵ Thuỵ quá lớn rồi không, giống như đã vượt qua mức độ quan tâm của người chú đối với cháu gái.”

“Cô Diệp vẫn nên chú ý đến bản thân mình hơn.” Tạ Uyên ngước mắt lên một cách lạnh lùng.

Diệp Phi nhếch môi: “Tôi cũng chỉ là có ý tốt nhắc nhở anh thôi.”

“Tôi không cần.” Vẻ mặt Tạ Uyên vô cảm.

“Không cần cái gì vậy?” Kỷ Thuỵ chạy ra, Diệp Phi lập tức im lặng.

Tạ Uyên: “Không cần cô bám theo cô ấy cả ngày nhưng cô Diệp rõ ràng cần một bảo mẫu. Tôi sẽ bảo Tưởng Cách tìm một người phù hợp, nhanh nhất là sáng ngày mai sẽ có thể đến đây.”

Diệp Phi: “…”

“Không cần, chị Phi không thích người khác đến nhà, cháu chăm sóc chị ấy là được rồi.” Kỷ Thuỵ giúp phản bác lại.

Tạ Uyên: “Cô biết hầm bong bóng cá sao?”

Kỷ Thuỵ: “…”

“Món bổ sung dinh dưỡng cơ bản nhất cũng không biết làm, cô tới cũng không giúp được gì, chi bằng tìm một người chuyên nghiệp tới còn hơn.” Tạ Uyên bác bỏ ý kiến

của cô: “Nếu cô Diệp không thích có người trong nhà thì mỗi ngày sau khi bảo mẫu làm xong cơm sẽ thu dọn đồ đạc rời đi ngay. Kỷ Thuỵ, bình thường cô tới thăm cô ấy thường xuyên là được.”

Tạ Uyên nói xong thì tạm dừng một lúc, anh ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Phi: “Hay là cô Diệp thích Kỷ Thuỵ tới chăm sóc cô hơn?”

Diệp Phi: “…”

Biết rõ là cô ấy sợ bị lộ chuyện mang thai còn cố ý hỏi như vậy. Tại sao Tạ Uyên suy xét mọi phương diện vì cô ấy, chi tiền bạc và công sức để cung cấp thực phẩm dinh dưỡng lại vẫn làm người ta ghét như vậy?

Diệp Phi hít một hơi thật sâu và cố gắng mỉm cười: “Không cần, vẫn là bảo mẫu thì hơn.”

“Vậy quyết định như vậy đi.” Tâm trạng của sếp Tạ vui sướиɠ.

Hiệu suất làm việc của sếp Tạ cực kỳ cao, ngày hôm sau đã có bảo mẫu có chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng tới nhà, Kỷ Thuỵ thấy đối phương chăm sóc khá tốt thì cuối cùng cũng yên tâm.

“Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc qua điện thoại di động với chị, nếu không có việc gì thì đừng đến gặp chị.” Diệp Phi sợ bị lộ bí mật nên đặc biệt dặn dò một câu.

Tuy rằng Kỷ Thuỵ có chút miễn cưỡng nhưng sau khi nghe bảo mẫu nói Diệp Phi cần nghỉ ngơi, cô cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Bảo mẫu chăm sóc Diệp Phi rất tốt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tăng hơn một cân, Kỷ Thuỵ không còn phải lo lắng cho cô ấy nữa, cuối cùng lại dồn rất nhiều tâm sức vào trên người chú nhỏ một lần nữa…

Sau đó cô đã phát hiện ra chú nhỏ đã không thay cà vạt suốt một tuần.

… Có thích nó đến thế không? Kỷ Thuỵ không hiểu lắm nhưng vì để ngăn người ngoài suy đoán có phải nhà họ Tạ đang gặp khủng hoảng kinh tế hay không nên cô đã đặc biệt chọn vài chiếc cà vạt cùng nhãn hiệu tặng cho anh, kết quả là nhãn hiệu SA lại giới thiệu một loạt quần áo và giày linh tinh cho cô. Sau khi cô mua được vài món, một cánh cửa thế giới mới đột nhiên mở ra.

Số lần quẹt thẻ của Kỷ Thuỵ đột nhiên tăng lên, lúc nào Tạ Uyên cũng sẽ nhận được tin nhắn thanh toán, mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ phàn nàn với người bên cạnh: “Lại mua đồ cho tôi, quần áo và giày trong nhà chất thành đống mà còn mua.”

Thường thường tám đến chín phần người bên cạnh anh là Tưởng Cách.

“Chỉ là cô Thuỵ Thuỵ quá quan tâm đến anh thôi, thật là khiến người ta hâm mộ.” Nếu muốn trở thành một thư ký xuất sắc thì trước tiên phải trở thành một người diễn vai phụ xuất sắc.

Tạ Uyên: “Nhưng cũng quá nhiều rồi, chất đống ở đó cũng lãng phí, nếu cậu cần thì có thể đi chọn vài món.”

“Thật sao?” Tưởng Cách lập tức có hứng thú, giây tiếp theo đối diện với ánh mắt của Tạ Uyên, anh ấy lại nở nụ cười chuyên nghiệp lần nữa: “Không cần, những cái đó đều là tâm ý của cô Thụy Thụy dành cho anh, cho dù bỏ mục nát ở đó cũng không dễ dàng tặng cho người khác.”

“Sẽ không mục nát, tôi đã gọi người dọn dẹp hai phòng để chứa những thứ cô ấy mua.” Tạ Uyên nói một cách tự phụ.

“… Đột nhiên nhớ ra còn có một văn kiện khác phải giao, nếu sếp Tạ không có việc gì thì tôi ra ngoài trước đây.” Thư ký Tưởng không thể ở lại lâu hơn nữa dù là một giây, anh ấy quyết đoán tìm một lý do để đi ra ngoài.

Khi bước đến cửa, anh ấy vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy Tạ Uyên đang tựa lưng vào ghế một cách lười biếng, nghịch nghịch chiếc bút máy mà Kỷ Thuỵ đã tặng cho anh vào hôm trước.

Nếu anh ấy nhớ không lầm thì sếp Tạ và cô Thụy Thụy… hình như không có quan hệ huyết thống nhỉ? Tưởng Cách không biết tại sao trong đầu mình đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Lại là một buổi chiều thứ sáu khác, vào lúc gần tan làm, Tạ Uyên đang thản nhiên đếm tin nhắn chi tiêu ngày hôm nay, tổng cộng có mười bảy tin nhắn, nhiều hơn ngày hôm qua năm tin nhắn.

Anh đặt điện thoại di động xuống một cách tự phụ, Tưởng Cách bên cạnh lập tức giả vờ đọc báo cáo: “Sếp Tạ, số liệu của dự án Hiệu sách Tân Nguyệt hình như không đúng lắm, anh có cần xác minh lại một chút không?”

“Dự án này còn nửa năm nữa mới bắt đầu, bây giờ số liệu ban đầu cơ bản đều sai, không cần thiết phải xác minh sớm như vậy.” Tạ Uyên liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Còn một tiếng nữa là tan làm, thay vì nghĩ đến chuyện công việc thì cậu nên nghĩ xem tối nay sẽ ăn cái gì và sẽ trải qua cuối tuần này như thế nào.”

Ồ, nhà tư bản nói tiếng người. Tưởng Cách cười cười: “Đối với đồ ăn thì yêu cầu của tôi không cao, lát nữa tùy tiện tìm một quán ăn để giải quyết là được, còn sếp Tạ thì sao, buổi tối định ăn cái gì?”

“Định đưa Kỷ Thuỵ đi ăn lẩu, sau khi ăn xong thì lại đi dạo bên hồ.” Tạ Uyên ung dung nói: “Tôi không thích lẩu lắm nhưng gần đây nhận của cô ấy không ít đồ, cũng nên đáp lại một chút.”

… Quả nhiên, cho dù là đề tài vòng đi rất xa thì cuối cùng đều sẽ trở lại trên người của Kỷ Thụy. Sau khi Tưởng Cách nhìn chằm chằm vào anh một hồi lâu thì đột nhiên đẩy mắt kính lên một chút: “Có sếp Tạ đi cùng, còn có món lẩu yêu thích, tối nay cô Thụy Thụy nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Khoé môi Tạ Uyên hơi cong lên: “Ngày nào mà cô ấy không vui chứ?”

“Đúng vậy, cô Thụy Thụy luôn luôn vui vẻ.” Tưởng Cách nói, đột nhiên mặt anh ấy tỏ ra u sầu: “Nhìn hai người tốt như vậy thì tôi đột nhiên cũng có chút nhớ nhà, muốn gặp người nhà của mình nhưng đáng tiếc Vận Thành cách chỗ này quá xa, trung gian còn có một đoạn đường phải ngồi xe lửa, hai ngày cuối tuần hoàn toàn là không đủ.”

“Muốn về thì về một chuyến đi, đúng lúc tuần sau cũng không có lịch trình gì, cậu có thể trở lại vào buổi sáng thứ năm là được.” Tâm trạng của sếp Tạ không tệ, phá lệ khai ân.

Tưởng Cách lại bắt đầu khó xử: “Nhưng mà…”

“Nghỉ có lương, chấm công đầy đủ.” Tạ Uyên nói thêm.

Tưởng Cách lập tức thu lại sự khó xử: “Cảm ơn sếp Tạ, sếp Tạ, anh thật tốt bụng, sắp tan làm rồi, cô Thụy Thụy sẽ đến đây sao?”

“Tôi còn chưa nói với cô ấy về việc ra ngoài ăn.” Tạ Uyên bấm số của Kỷ Thuỵ: “Bây giờ nói.”

Tâm trạng của Tưởng Cách đang vui vẻ vì được nghỉ ba ngày có lương, anh ấy yên lặng đứng ở bên cạnh đóng vai bình hoa.

Khi cuộc gọi được kết nối, Tạ Uyên nói chuyện muốn đi ăn lẩu, vốn anh tưởng rằng Kỷ Thuỵ sẽ rất vui nhưng kết quả là đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

“Cô không muốn đi sao?” Tạ Uyên cảm thấy có gì đó không đúng.

Kỷ Thuỵ ho nhẹ một tiếng: “Chuyện là như thế này, lúc trước, khi cháu làm việc ở quán bar, chú Lý đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cháu đã hứa sẽ mời chú ấy ăn cơm, trùng hợp cũng chính là hôm nay…”

Sau khi cúp điện thoại, không khí trong văn phòng trở nên lạnh hơn rõ rệt.

Sau một lúc lâu, Tạ Uyên thờ ơ nhìn về phía Tưởng Cách.

“Sếp Tạ, bây giờ nếu anh dám thu hồi kỳ nghỉ được trả lương của tôi thì tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này.” Tưởng Cách xuất hiện một cách ưu nhã và kiên quyết ở trước cửa sổ kính sát đất.

Tạ Uyên: “…”

Từ lúc từ chối lời mời ăn cơm của chú nhỏ cho đến khi ngồi trên xe của Lý Diệc Sính, Kỷ Thuỵ vẫn có chút không yên trong lòng. Lý Diệc Sính nhận ra sự bất thường của cô nên lập tức lắm miệng hỏi một câu: “Tại sao mất tập trung thế? Ăn cơm cùng với tôi khó xử như vậy sao?”

Mặc dù Kỷ Thuỵ đã thể hiện sức mạnh đáng nể ở trước mặt anh ta nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian dài như vậy, lại bị cô gọi chú Lý chú Lý cả ngày nên anh ta không khỏi đối xử với cô như một đứa trẻ.

Kỷ Thuỵ nghe vậy thì im lặng một lát rồi thở dài: “Vừa rồi chú nhỏ gọi điện thoại cho cháu, nói muốn đưa cháu đi ăn lẩu nhưng bởi vì cháu đã có hẹn với chú nên đã từ chối chú ấy.”

“Có phải chuyện gì lớn đâu, muốn ăn lẩu sao, bây giờ chúng ta đi ngay.” Lý Diệc Sính đặt một tay trên vô lăng và thản nhiên nói.

Kỷ Thuỵ dở khóc dở cười: “Trọng điểm là ăn cái gì sao? Trọng điểm là cháu đã từ chối chú nhỏ!”

“Từ chối anh ta thì làm sao chứ?” Lý Diệc Sính liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, không hiểu rằng chuyện này thì có gì là quan trọng: “Đó không phải rất bình thường sao? Cô sẽ không cho tôi leo cây rồi đi tìm anh ta chứ.”

“Đương nhiên cháu sẽ không làm thế, chỉ là…” Kỷ Thuỵ mím môi, cân nhắc xem nên dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình vào giờ phút này.

Lý Diệc Sính liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ buồn bã giữa lông mày của cô thì dừng lại một chút, anh ta vừa định nói có phải cô đã quá để ý đến Tạ Uyên hay không thì nghe thấy cô chậm rãi nói: “Giống như là bỏ rơi bậc cha chú tàn tật trên giường ở nhà, còn mình thì chạy đi ăn cơm ngon uống rượu say, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút áy náy.”

Lý Diệc Sính: “…”

Cực kỳ không nói nên lời, Lý Diệc Sính cũng đã quên mất vừa rồi mình định nói gì, hồi lâu sau mới nói ra được một câu: “Tạ Uyên có biết anh ta ở trong lòng cô là hình tượng như vậy chưa?”

Kỷ Thuỵ cười khúc khích.

Lý Diệc Sính nhìn thấy dáng vẻ có phần ngạo mạn của cô thì cũng mỉm cười theo.

Khi chiếc xe thể thao chạy như bay trên con đường vành đai vắng vẻ, đi qua một công viên bóng rổ mới xây thì Kỷ Thuỵ đột nhiên nhớ đến buổi tối sinh nhật của ông nội hôm đó, khóe môi lập tức không tự chủ được mà nhếch lên.

“Cười ngây ngô cái gì vậy?” Lý Diệc Sính thuận miệng hỏi.

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt và kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Cháu đã thấy chiếc cúp bóng rổ của chú nhỏ, biết rằng trước đây chú ấy rất giỏi nhưng không ngờ sau nhiều năm như vậy, chú ấy vẫn rất giỏi.” Khi Kỷ Thuỵ nhắc đến chú nhỏ thì trong giọng nói đều lộ ra sự sùng bái.

Lý Diệc Sính cười nhạt một tiếng: “Lúc anh ta học trung học vẫn luôn đánh tiền đạo, đường ba điểm cách rổ bao xa, phải canh góc như thế nào hay dùng lực bao lớn thì anh ta đều hiểu rõ hơn bất cứ ai, thử tay nghề thì một quả là đủ rồi nhưng anh ta lại dùng ba quả.”

Kỷ Thuỵ nghe vậy thì đột nhiên nắm sai trọng điểm: “Chú thật hiểu chú nhỏ nhỉ?”

Lý Diệc Sính dừng một chút: “Không hiểu.”

“Nào, rõ ràng là rất thân quen, nếu không thì sao chú biết trước kia chú nhỏ đánh tiền đạo? Còn nữa, còn nữa, đã nhiều năm không tới nhà như vậy nhưng tại sao bác Chung còn nhớ rõ sở thích ăn uống của chú?” Kỷ Thuỵ nhiều chuyện mà sát lại một chút: “Cho nên rốt cuộc tại sao hai người lại cãi nhau? Là bởi vì tập đoàn nhà họ Tạ xuất hiện nguy cơ, chú sợ liên lụy tới chú nên mới tuyệt giao với chú ấy sao?”

“Cái rắm, chú Lý cô là cái loại người hám danh hám lợi sao?” Vốn dĩ Lý Diệc Sính không muốn trả lời nhưng khi nghe thấy cô suy đoán về mình như vậy thì anh ta lập tức không vui: “Cô trở về hỏi Tạ Uyên một chút đi, hỏi xem có phải lúc trước tôi vì giúp anh ta mà vay tiền, chắp nối tạo mối quan hệ, cái gì có thể làm đều làm hay không.”

Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Chú Lý, chú nghĩa khí như vậy sao?”

“… Giọng điệu quá khoa trương.” Lúc này Lý Diệc Sính mới nhận ra cô đang nói khích mình.

Kỷ Thuỵ cười híp mắt nhưng không phủ nhận: “Vậy là chú nhỏ qua cầu rút ván sao?”

“Vậy cũng không phải.” Lý Diệc Sính cau mày: “Sau khi tập đoàn nhà họ Tạ đứng vững lại thì đã tặng không ít dự án cho nhà họ Lý.”

Mặc dù lúc trước anh ta làm rất nhiều chuyện nhưng sau này Tạ Uyên còn làm nhiều hơn, chuyện này cả hai người họ không ai nợ ai, mặc dù có mối hận thù từ lâu nhưng Lý Diệc Sính cũng không thèm vu khống chuyện năm đó để hãm hại anh.

“Nghe có vẻ hai người chính là anh em giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, vậy cuối cùng tại sao mà cãi nhau thành như vậy?” Lúc này Kỷ Thuỵ thật sự không hiểu.

Lý Diệc Sính không nói nữa, đôi mắt cực kỳ sắc bén lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước.

Ngay khi Kỷ Thuỵ cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì Lý Diệc Sính mới chậm rãi nói: “Sau khi tập đoàn nhà họ Tạ đi đúng quỹ đạo thì bọn tôi cũng nên cân nhắc việc học đại học. Lúc đó, anh ta muốn đi du học ở Đức, tôi cũng không muốn ở lại Trung Quốc một mình nên cũng nộp đơn xin đi theo. Kết quả là tên khốn này vì không yên tâm giao tập đoàn nhà họ Tạ cho một người quản lý chuyên nghiệp nên mới vừa đi hai tháng đã thôi học và học lại năm cuối trung học, bỏ lại tôi một mình ở Đức.”

Kỷ Thuỵ nhớ đến những tài liệu tiếng Đức mà Tạ Uyên đã xem qua, một chút buồn bã mới vừa sinh ra ở đáy lòng thì đột nhiên giọng nói của Lý Diệc Sính tràn ngập đau buồn và tức giận: “Nhưng thật ra anh ta đã tốt nghiệp khoa chính quy ở Trung Quốc còn tôi vẫn còn ở lại lớp đến bây giờ!”

“… Từ từ, chú nói cái gì?” Kỷ Thuỵ có chút không phản ứng lại kịp!