Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 39: Chán ghét nhìn nhau

Tuy rằng bạn học Kỷ Thụy đối với cái filter trên mặt mình khi ở cạnh chú nhỏ đã dày 800 mét, nhưng bản thân chú nhỏ lại khó có thể chịu đựng được mùi trên người, cuối cùng vẫn đẩy cô lên một cái ghế sạch sẽ, còn mình thì lại đeo găng tay cao su lần nữa.

“Chú nhỏ, để cháu dọn cho.” Sự nổi loạn mấy bữa nay giờ đây như đã được chuyển từ cháu gái sang chú, không có sự đồng ý của Tạ Uyên cô không dám đứng lên khỏi ghế.

Tạ Uyên xanh mặt phun thuốc vệ sinh xuống đất: “Không cần.”

“Thật sự cháu có thể làm được mà, đây là công việc của cháu.” Kỷ Thụy chứng minh mình có thể đảm nhiệm.

“Tôi nói không cần.” Tạ Uyên quét mắt nhìn cô một cái, lạnh mặt tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất cậy kẹo cao su.

Khí lạnh trong phòng vừa đủ, nhưng trên trán anh rất nhanh lại ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lấm tấm dần dần tụ tập, lại trượt đến giữa lông mày. Anh theo bản năng muốn lau, nhưng khi giơ tay lên lại bỏ xuống, chỉ cúi thấp mặt tiếp tục đối phó với những thứ ghê tởm trên mặt đất kia.

Đang ra sức cậy kẹo cao su bị dính trên đất, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên vươn tới, cầm khăn giấy cẩn thận giúp anh lau mồ hôi. Tạ Uyên dừng một chút, ngước mắt lên nhìn cô bé ngồi xổm trước mặt mình.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy thu tay về, ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, vừa mở miệng khóe mắt có chút hồng: “Dạo gần đây chú có nhớ cháu không?”

Một câu hỏi cẩn thận từng li từng tí, như cây đinh sắc bén nhất, dễ dàng đánh xuyên qua lớp băng dày.

Tạ Uyên nhìn cô hồi lâu, cổ họng tràn ra một tiếng thở dài: “Còn giận tôi không?”

Kỷ Thụy lắc đầu, nhịn một hồi lâu mới nghẹn ngào mở miệng: “Ngày đó… Cháu không nên nói lời như vậy làm tổn thương chú, cháu biết rõ chú đối xử tốt với cháu, không phải vì dự án của nhà họ Kỷ, nếu không lúc trước không có mưa đá, cũng sẽ không mạo hiểm mưa to đón cháu về nhà. Cháu biết rõ chú quan tâm cháu và bảo vệ cháu, nếu không sao lại mua túi dỗ cháu vui vẻ, nhưng vẫn là vì giận chú, lâu như vậy cũng không liên lạc với chú…”

Cô nói xong, mặt lại vùi vào đầu gối, Tạ Uyên đưa tay muốn sờ sờ đầu cô, nhưng nhìn thấy găng tay bẩn thỉu của mình vẫn bỏ cuộc.

Kỷ Thụy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt so với lúc trước càng đỏ hơn: “Nhưng chú cũng có chỗ không đúng.”

“Ừ, lúc ấy tôi không nên hung hăng với cô trước mặt nhiều người như vậy.” Có người lên tiếng chân thành xin lỗi trước, Tạ Uyên cũng không có gì xấu hổ.

Kỷ Thụy: “Còn có lần ở đồn công an, chú có biết cháu vui mừng khi thấy chú tới không? Nhưng chú chỉ biết chế giễu cháu, không hề nghĩ đến tâm trạng của cháu.”

“Tôi sai rồi, đáng lẽ lúc ấy nên nói chuyện an ủi cô.” Mấy ngày nay Tạ Uyên lần đầu tiên bình tĩnh dịu dàng như vậy: “Nhưng cô cũng không nên chuyển hết tiền cho tôi, cãi nhau thì cãi nhau, đâu thể không tiêu tiền của tôi, cô không tiêu, tôi kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì.”

“Cháu biết, xin lỗi chú nhỏ, lúc ấy là cháu nhất thời kích động, sau đó cháu cũng hối hận.” Kỷ Thụy nhỏ giọng: “Cháu chỉ là muốn thể hiện xíu thôi.”

“Không phải muốn vạch rõ giới hạn với tôi sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

“Cháu chưa từng nghĩ như vậy, chưa từng có.” Kỷ Thụy len lén quan sát anh: “Còn chú thì sao?”

Tạ Uyên im lặng hồi lâu, nói: “Tôi đã từng nghĩ.”

Kỷ Thụy sửng sốt.

“Nhưng mà thất bại rồi, tôi thật sự không thể mặc kệ cô được.” Tạ Uyên còn đeo găng tay bẩn thỉu, không có cách nào sờ đầu cô, đành phải nghiêng người về phía trước, tựa trán cô cọ cọ, có vẻ đây là lần đầu tiên anh đầu hàng một ai đó: “Bạn học Kỷ Thụy, cô là người của nhà họ Tạ tôi, sau này nếu như cô tìm được ba mẹ, cho dù cô được nhà họ Kỷ thừa nhận, cũng vĩnh viễn là người của nhà họ Tạ tôi. Kể cả chính cô cũng không được phép phủ nhận việc này, cũng không được phép vì lợi ích của nhà họ Kỷ mà không để ý đến tôi.”

Kỷ Thụy ngơ ngác nhìn anh, trong mắt có chút lấp lánh.

Hồi lâu, cô nghẹn ngào quay mặt đi: “Cháu vốn là người nhà họ Tạ, từ rất lâu rất lâu trước đây lần đầu tiên nghe đến cái tên Tạ Uyên này đã biết, không cần chú cố ý nhắc nhở cháu, còn nữa… cháu chưa từng không để ý đến chú.”

Câu cuối cùng dường như không có sức thuyết phục, cô liếc trộm Tạ Uyên một cái, ho nhẹ nói: “Sau này nếu cháu gặp chuyện gì, nhất định chú sẽ là người đầu tiên cháu gọi điện thoại, cho dù là người nhà họ Kỷ cũng phải đứng sang một bên xếp sau chú.”

Lời nói thật dễ nghe, cũng không biết có mấy phần thật mấy phần giả. Tạ Uyên biết rõ cô đang lừa gạt mình, nhưng vẫn dễ dàng bị lừa gạt, tâm trạng tốt đến hận không thể nở một đóa hoa nhỏ trên đầu, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Cũng không cho phép phạt tài chính kinh tế của tôi nữa.”

Kỷ Thụy vui vẻ: “Chỉ là không tiêu tiền của chú mà thôi, vậy mà cũng tính là phạt tài chính kinh tế á.”

“Tôi nói tính là tính.” Tạ Uyên lười biếng liếc nhìn cô một cái: “Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã nói rõ, có thể làm lành rồi chứ?”

Kỷ Thụy nghĩ nghĩ: “Vẫn chưa được.”

Tạ Uyên: “…”

Kỷ Thụy tức giận: “Ba ngày trước chú Lý đăng trên vòng bạn bè, chắc hẳn lúc đó chú cũng biết là cháu đến quán bar làm việc, nhưng tại sao đến bây giờ chú mới tới, có phải chú thật sự có dự định là mặc kệ cháu!”

“Mấy ngày nay Lý Diệc Sinh ở đây cho nên sẽ không để cô làm việc nặng.” Tạ Uyên liếc cô một cái, không ngờ cô còn so đo chuyện này.

Vốn dĩ anh tưởng cô đến làm việc ở quán bar vì học không tốt, nhưng hóa ra cô đến làm người dọn dẹp, vậy anh có gì phải sốt ruột, chờ Lý Diệc Sính cút đi rồi lại đến đón cũng không muộn.

Kỷ Thụy nghẹn họng, thế nhưng không cách nào phản bác.

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, đáy mắt nổi lên một chút ý cười: “Còn muốn so đo nữa không? Chúng ta có thể nói chuyện sau được không, hay để tôi hoàn thành công việc trước? Tình trạng mắt cá chân của tôi cô cũng biết, tôi không thể chịu đựng được khi ngồi xổm quá lâu.”

Kỷ Thụy nghe vậy nhanh chóng đứng lên.

Tạ Uyên cậy sạch kẹo cao su trên mặt đất, cầm chổi và cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh, Kỷ Thụy nhắm mắt theo sau, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà vệ sinh suýt nữa phun ra.

“Sao lại bẩn như vậy…”

Lúc Kỷ Thụy đang buồn nôn, Tạ Uyên đã mặt không cảm xúc đi vào, giơ dụng cụ bắt đầu dọn dẹp.

Kỷ Thụy kinh ngạc: “Chú nhỏ, chú, chú xác định là không có vấn đề gì chứ?”

“Vấn đề gì?” Sếp Tạ vốn mắc bệnh sạch sẽ hỏi ngược lại. Anh đã dọn dẹp hai nhà vệ sinh tương tự, đây là cái thứ ba, có thể nói là đã quen rồi.

Anh phun nước lau dọn xuống sàn nhà, ngẩng đầu nhìn về phía cửa WC nói với Kỷ Thụy: “Đi ra ngoài chờ tôi.”

“Không cần, cháu muốn ở cùng chú.” Kỷ Thụy nói xong, đi về xe vệ sinh cầm bàn chải nhỏ lên.

“Không được, ra ngoài đi.” Tạ Uyên nhíu mày.

Kỷ Thụy trầm mặc ba giây, ngay lúc Tạ Uyên đang chuẩn bị suy nghĩ xem mình có phải lại nói quá gay gắt hay không thì lại nghe thấy cô hỏi rất chân thành: “Nếu cháu không nghe lời, chú sẽ đánh cháu sao?”

Tạ Uyên: “…”

“Sẽ không đâu nha.” Kỷ Thụy lại chen vào: “Nếu vậy thì chú không đuổi được cháu đi rồi.”

Tạ Uyên không có cách nào khác, đành ra hiệu cho cô đi dọn dẹp lại bồn rửa tay.

Đã năm giờ sáng, trời vẫn còn chưa sáng.

Diệp Phi nghe được tin tối nay tầng ba đã kín chỗ, biết hôm nay Kỷ Thụy chắc chắn có rất nhiều việc nên vừa xong ca làm của mình lập tức lên tầng ba. Cô ấy vốn định giúp dọn dẹp, nhưng vừa tới cửa phòng lại thấy Kỷ Thụy tay cầm một nắm bong bóng, hi hi ha ha muốn cọ lên mặt một người đàn ông nào đó, người đàn ông nhíu mày rất là bài xích, nhưng lại không tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Người đàn ông này có chút quen mắt.

Diệp Phi nhíu mày, như cười như không gõ cửa phòng, hai người đùa giỡn trong phòng đồng thời nhìn sang.

“Chơi cái gì vậy?” Cô ấy hỏi.

Kỷ Thụy ngượng ngùng chạy tới: “Chị Phi, giới thiệu một chút, đây là chú nhỏ của em.”

Tạ Uyên trở lại dáng vẻ bình thường như mọi ngày: “Xin chào, Tạ Uyên.”

“Xin chào, Diệp Phi.” Diệp Phi dựa vào khung cửa, thờ ơ nhìn Tạ Uyên.

Anh rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn trong ảnh, có thể nói anh là mẫu người mà mọi phụ nữ đều thích. Nhưng khi nghĩ đến việc anh đã làm cho đứa em bé nhỏ này không vui mấy ngày nay, Diệp Phi không thích Tạ Uyên.

Tạ Uyên cũng cảm nhận được suy nghĩ thù địch của cô ấy, mặt không đổi sắc nói: “Mấy ngày nay cảm ơn cô đã chăm sóc Kỷ Thụy.”

“Không có gì, Kỷ Thụy dù sao cũng là bạn của tôi.” Diệp Phi sờ đầu Kỷ Thụy: “Ai có lương tâm một chút thì sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, giống như không nghe ra cô ấy đang chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Nên cảm ơn thì phải cảm ơn, viết chi phiếu có chút quá khách sáo, vừa rồi nghe Kỷ Thụy nói sức khỏe cô không tốt lắm, đúng lúc tôi có quen một số người trong ngành y tế, cô Diệp nếu cần cứ việc nói.”

“Không cần.” Diệp Phi nhếch môi: “Thụy Thụy thích chuyện bé xé ra to, sếp Tạ không cần khách sáo.”

“Chị Phi…” Nghe cô ấy từ chối, Kỷ Thụy lập tức nhíu mày.

Diệp Phi nhéo nhéo mặt cô: “Ra ngoài một chút.”

Dứt lời cô ấy không thèm để ý Tạ Uyên bước rời đi. Kỷ Thụy vô thức nhìn Tạ Uyên. Tạ Uyên dịu dàng nói: “Đi đi.”

Kỷ Thụy đồng ý một tiếng rồi đi theo, cô vừa đi, Tạ Uyên mặt không chút thay đổi —— đau đầu.

Anh không thích người bạn này của Kỷ Thụy.

Kỷ Thụy đi theo Diệp Phi vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, Diệp Phi hỏi: “Làm hòa rồi sao?”

“Ừm!” Con mắt Kỷ Thụy sáng lấp lánh.

Diệp Phi đã lâu không thấy cô vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay mấy cái, là em không tức giận nữa sao.”

Tuy rằng cô ấy cũng muốn cô về nhà càng sớm càng tốt, đừng theo cô ấy suốt ngày đêm như vậy nữa, nhưng nhìn cô dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, vẫn là làm người thì không nên ngoan quá nếu không sẽ dễ bị bắt nạt.

“Chị Phi chị biết không? Hôm nay tất cả phòng VIP đều là chú nhỏ quét dọn!” Kỷ Thụy nhanh chóng chia sẻ với cô ấy.

Diệp Phi nhướng mày: “Vậy thì sao, nếu không bởi vì cãi nhau với anh ta, thì em cũng sẽ không chạy tới nơi này làm vệ sinh, anh ta giúp em làm chút việc không nên sao?”

“Chị Phi…” Kỷ Thụy lầm bà lầm bầm.

Diệp Phi thở dài: “Được rồi được rồi, đừng nhõng nhẽo với chị nữa, làm hòa rồi cũng tốt, đỡ cho em hở tí là mặt buồn nhìn không có tâm trạng gì cả.”

“Đâu có đâu.” Kỷ Thụy nhỏ giọng cãi lại.

Diệp Phi lại sờ sờ đầu cô, còn muốn nói thêm gì nữa, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

“Kỷ Thụy, chỗ rác này xử lý như thế nào?”

Là Tạ Uyên, thật phiền phức. Diệp Phi mở cửa, mỉm cười: “Rác cứ đưa đến cửa sau lầu một là được rồi.”

“Cám ơn.” Tạ Uyên không thật lòng nói cảm ơn, tầm mắt lướt qua cô ấy nhìn về phía Kỷ Thụy: “Đi chung đi.”

Diệp Phi kinh ngạc, cũng tốt bụng chỉ đường: “Ở bên kia, có một thang máy, sau khi vào thì ấn phím ‘1’ , là có thể xuống lầu một.”

“Cô Diệp thật tốt bụng.” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi.

Diệp Phi cười nhẹ một tiếng, đang muốn nói gì đó, Kỷ Thụy cảm thấy mùi thuốc súng lập tức hòa giải: “Gì nhỉ, thời gian không còn sớm, rác cứ để cháu đi đổ cho, chú về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tạ Uyên nghe ra ý của cô, lông mày lập tức nhíu lại: “Cô không về cùng tôi?”

“Cháu không về đâu.” Kỷ Thụy trả lời.

Chân mày Tạ Uyên càng nhíu chặt hơn.

Anh không vui, thì Diệp Phi lại vui, chỉ là cũng có chút không hiểu Kỷ Thụy vì sao không về nhà, vì vậy khó hiểu nhìn qua.

Kỷ Thụy thấy vẻ mặt hai người nghi hoặc khó hiểu như vậy cô giải đáp: “Hai ngày nay tinh thần của chị Phi không tốt lắm, số lần nôn cũng nhiều hơn lần trước, cháu nghi là do thức khuya gây nên. Vì vậy hôm nay cháu sẽ ngừng đến quán bar để dành thời gian đó chăm sóc cho chị Phi.”

Trước đây hai người cùng nhau làm việc ngày đêm vì không đủ tiền. Bây giờ lương mấy nghìn và đã làm hòa với chú nhỏ, cô không thể để chị Phi thức khuya như thế này được nữa.

“Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, chị nói chị rất ổn nên em đi về nhà với chú nhỏ đi, không cần lo lắng đâu.” Diệp Phi vừa nghe cô nói là vì chính mình mới không chịu về nhà, nhất thời khóe mắt cong cong đều là ý cười.

Bên phía đối diện thì trái ngược hoàn toàn, tâm trạng Tạ Uyên không tốt lắm: “Cô cũng không phải là bác sĩ, ở cùng cô ấy cũng không làm được gì, không bằng cùng tôi về nhà đi. Còn về phần cô Diệp tôi đã nhờ Tưởng Cách sắp xếp một bác sĩ chuyên nghiệp để khám sức khỏe toàn diện cho cô ấy, sau đó chẩn đoán chi tiết những triệu chứng bệnh khác cho cô ấy, đảm bảo rằng cô ấy có thể được chăm sóc tốt hơn khi có cô ở bên.”

Diệp Phi gật đầu phụ họa: “Sếp Tạ nói đúng, em nghe lời, về nhà đi.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời, theo tôi về nhà.”

“Em không về nhà, chị đây cũng không làm kiểm tra sức khỏe được đâu.”

Tạ Uyên và Diệp Phi gần như đồng thời mở miệng. Kỷ Thụy nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được rồi, em về.”

Tạ Uyên mặt mày hòa hoãn một chút, Diệp Phi cũng cười cười.

“Nhưng mà chị Phi.” Kỷ Thụy chăm chú nhìn Diệp Phi: “Tuy rằng em không ở bên cạnh chị, nhưng em vẫn sẽ giám sát chị ăn cơm ngủ nghỉ, sẽ bất ngờ đến nhà chị để kiểm tra, nếu như em phát hiện chị không nghe lời, chị sẽ xong đời!”

“Đã biết thưa cô quản gia nhỏ.” Diệp Phi bật cười, nhéo nhéo mặt cô.

Tạ Uyên thấy cô ấy nhéo Kỷ Thụy, đáy mắt hiện lên một tia không vui.

Chuyện này xem như đã xong, Kỷ Thụy đẩy xe đẩy của mình đi về phía thang máy, Diệp Phi và Tạ Uyên chậm rãi đi theo phía sau.

“Lát nữa tôi sẽ bảo Kỷ Thụy gửi WeChat của Tưởng Cách cho cô, việc kiểm tra sức khỏe cô liên lạc với cậu ấy là được.” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi, giọng nói ép xuống cực thấp.

Diệp Phi mỉm cười, giọng nói cũng gần như phát ra từ trong kẽ răng: “Vừa rồi chỉ là lừa gạt Thụy Thụy một chút mà thôi, sếp Tạ còn tưởng thật sao?”

“Cô ấy rất quan tâm đến bạn của mình.”

“Yên tâm, tôi sẽ tự đi kiểm tra sức khỏe, không cần sếp Tạ cố ý sắp xếp.”

Tạ Uyên rũ mắt nhìn cô ấy một cái: “Cô Diệp tự quyết định là được rồi.”

Kỷ Thụy vào thang máy, mới phát hiện sau khi đẩy xe vệ sinh vào, đã không còn chỗ trống.

“Em xuống trước, hai người xuống sau nhé.” Cô nói với hai người trong hành lang.

Tạ Uyên và Diệp Phi đồng thời mỉm cười gật đầu.

Cửa thang máy đóng lại, sắc mặt hai người lập tức trầm xuống.

“Thụy Thụy thật đáng yêu, nếu như không phải lo lắng em ấy đi theo tôi sẽ chịu khổ, thì bất cứ giá nào tôi cũng phải giữ em ấy lại.” Diệp Phi thản nhiên nói.

Tạ Uyên vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy là người nhà họ Tạ, cô sẽ không có cơ hội này.”

“Hy vọng sếp Tạ lần sau đuổi cô ấy ra khỏi nhà cũng sẽ còn cái suy nghĩ này.”

Diệp Phi nhấn mạnh hai từ ‘đuổi ra’.

“Chuyện nhà họ Tạ chúng tôi, không cần cô Diệp quan tâm.” Tạ Uyên cũng cố ý nhấn mạnh chữ ‘Diệp’.

Hai người nhìn nhau đến chán ghét.