Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 27: Cháu tức giận rồi

Chuyện tán gẫu đã bị lu mờ bởi sự khóc lóc ầm ĩ của Kỷ Thuỵ nhưng Tạ Uyên lại giống như chui vào ngõ cụt, anh một hai muốn tìm hiểu rõ xem rốt cuộc gần đây cô đang trò chuyện với ai. Nhưng anh thật may mắn, vào tối đó, dưới lời mời nồng nhiệt của quản gia, Kỷ Thuỵ đã đi ra vườn rau trồng cây kinh giới. Chiếc điện thoại di động mới vừa mua được hai tháng nằm lẻ loi trên ghế sô pha, màn hình sáng lên từ lúc nào, thông báo lại có tin nhắn mới.

Tạ Uyên không có hứng thú nhìn trộm nhưng không biết vì sao người ta lại không thiết lập mật khẩu màn hình khóa nên tin nhắn đã lọt vào tầm mắt của anh…

[Hôm nay chị đã đi dạo ở phố trung cổ, tình cờ nhìn thấy mẫu túi ngôi nhà mới nhất của Tiffany, cảm thấy rất hợp với em nên chị đã mua một chiếc, cũng mua một cái cà vạt cho Tạ Uyên. Ngày mai chị sẽ cho người đưa qua cho hai người.]

[Hoặc là chúng ta có thể gặp nhau, chị đưa trực tiếp cho hai người cũng được. Đã lâu không gặp, vừa hay có thể ngồi xuống tâm sự.]

[Không phải em nói gần đây Tạ Uyên không bận sao? Vậy thì chúng ta hẹn gặp vào tối thứ sáu nhé? Chị sẽ đón em, chúng ta cùng chờ Tạ Uyên tan làm.]

Tạ Uyên im lặng một lúc khi nhìn thấy tên của mình, anh chợt nhận ra người mà cô vẫn luôn trò chuyện mấy ngày nay là ai.

Phải mất một lúc lâu Kỷ Thuỵ mới nhận ra mình không mang theo điện thoại di động nên vội vàng quay lại phòng khách tìm kiếm, thấy chiếc điện thoại di động nằm lẻ loi trên bàn cà phê. Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, bấm mở tin nhắn mới lên rồi nhanh chóng trả lời một câu.

Trả lời xong, cô lại suy nghĩ kỹ rồi trả lời thêm hai câu.

Tạ Uyên vừa bước ra khỏi phòng ăn, anh chưa từng bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô từ khi bước vào phòng khách, một tia mỉa mai chợt hiện lên trong đáy mắt anh: “Trong nhà để cô thiếu ăn thiếu uống sao?”

Kỷ Thuỵ giật mình: “Chú nhỏ? Chú đến khi nào vậy?”

Mặt Tạ Uyên không có biểu cảm gì, anh lập tức đi thẳng lên lầu.

“Tại sao lại không vui nhỉ?” Kỷ Thuỵ lẩm bẩm một câu, mặt cô lộ ra vẻ khó hiểu.

Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Cuối tuần mới sắp đến, dùng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng của mỗi người trong tòa nhà văn phòng đều rất vui vẻ. Vào lúc bốn giờ chiều, Kỷ Thuỵ đến văn phòng của Tạ Uyên, vừa nhìn thấy anh thì cô đã vui vẻ nói: “Chú nhỏ, tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi, buổi tối thứ sáu thì nên ăn một nồi lẩu thật thịnh soạn.”

Tạ Uyên nhìn người đột nhiên xuất hiện trong văn phòng của mình, vẻ mặt anh lạnh lùng: “Không đi.”

“Như vậy sao được chứ?” Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Cháu đã đặt trước rồi, công việc kinh doanh của nhà hàng này rất tốt, đợi lát nữa tan làm thì chúng ta sẽ đến đó thử.”

“Cô muốn đi thì đi đi, đừng lôi kéo tôi.” Tạ Uyên vẫn từ chối.

Kỷ Thuỵ lẩm bẩm: “Cháu muốn chú đi cùng với cháu, đi mà, đi mà, chú nhỏ, cháu đặc biệt đến đây để đón chú, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, lại đi xem phim rồi đi dạo phố. Buổi tối thứ sáu phải trọn vẹn như vậy.”

Nếu ngày thường, cô nhõng nhẽo như vậy thì Tạ Uyên đã đồng ý từ lâu rồi nhưng hôm nay anh lại có chút không vui: “Đã nói không đi thì chính là không đi, tôi còn có một cuộc họp, cô đi về trước đi.”

Kỷ Thuỵ sửng sốt, luống cuống nhìn anh.

Vốn Tạ Uyên còn đang muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm này của cô thì mọi thứ định nói đều lập tức bị nuốt xuống bụng, chút giận dỗi này cũng tắt ngấm.

“Nếu không muốn đi thì cứ ở lại căng tin ăn đi, thẻ làm việc của tôi ở trong ngăn kéo.” Tạ Uyên vội vàng nói một câu rồi gọi Tưởng Cách đi ra ngoài.

Tưởng Cách lặng lẽ đi theo sau anh ra khỏi văn phòng, sau khi xác nhận cửa văn phòng đã đóng lại rồi mới mở miệng nói: “Sếp Tạ, hôm nay chúng ta không có cuộc họp.”

“Tôi không biết rõ hơn cậu sao?” Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái.

Chà, tâm trạng của sếp tổng đang không tốt, thư ký Tưởng kiên quyết lựa chọn không tìm rắc rối nữa.

Sau khi ra khỏi văn phòng, cũng không có nơi nào để đi nên Tạ Uyên chỉ đi đến phòng trà. Khi gần tới giờ tan làm, các nhân viên hoàn thành công việc sớm đã tập trung lại tại phòng trà theo từng nhóm hai nhóm ba, vốn định dành thời gian cuối cùng ở công ty để lười biếng nhưng ai biết được sếp tổng lại đột nhiên đến, nhóm người nhanh chóng giải tán và biến mất trong chớp mắt.

Nhìn phòng trà đột nhiên trống không, Tạ Uyên cau mày: “Có phải công việc của họ quá ít hay không?”

“… Mọi người có năng lực và hiệu suất làm việc cao nên mới có thời gian uống trà chiều ở đây, không phải bởi vì công việc quá ít.” Sợ bạo quân trong cơn tức giận có thể đột nhiên nảy ra ý nghĩ táng tận lương tâm nào đó, trung thần Tưởng nhanh chóng giải thích thay cho nhóm nhân viên.

Tạ Uyên mím môi, không nói gì.

“Sếp Tạ, có phải cô Thuỵ Thuỵ lại làm sai chuyện gì không? Làm sao lại có thể chọc anh tức giận đến như vậy?” Tưởng Cách nhân cơ hội nói sang chuyện khác.

Tạ Uyên nhíu mày, hỏi một cách không quá rõ ràng: “Vừa rồi tôi nổi giận với cô ấy sao?”

Tưởng Cách suy nghĩ một chút rồi nói: “Mức độ này với tôi thì không phải nhưng mà không biết đối với cô ấy thì có phải hay không… Cho nên chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?”

Tạ Uyên quay lại rót một ly cà phê, nói một cách mơ hồ: “Có chút chuyện.”

Tưởng Cách thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi lại: “Vậy anh định ở lại đây đợi mãi sao?”

“Chờ cô ấy đi thì tôi sẽ về.” Tạ Uyên nói một cách thờ ơ.

Chậc, thật khó chịu. Tưởng Cách đẩy mắt kính lên, quyết định ngừng can thiệp vào chuyện gia đình của ông chủ.

Rất nhanh đã đến thời gian tan làm, mọi người lần lượt rời khỏi tòa nhà văn phòng, không gian nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Tưởng Cách ngồi trên ghế sô pha trong phòng trà, anh ấy đã uống đến ly cà phê thứ ba rồi, Kỷ Thuỵ cũng không rời khỏi văn phòng.

Nếu cứ uống như vậy thì có lẽ tối nay anh ấy sẽ không ngủ được mất. Thư ký Tưởng suy nghĩ một chút rồi quyết định hôm nay sẽ làm một người làm công dũng cảm.

“Sếp Tạ, nhà tôi còn có việc, tôi phải về trước.” Anh ấy mỉm cười.

Tạ Uyên mất tập trung, cũng không nghe rõ anh ấy nói gì, chỉ mơ hồ đáp lại. Đợi đến khi anh định thần lại thì phòng trà chỉ còn lại một người duy nhất là anh.

Anh: “…”

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, cửa văn phòng vẫn không mở, Tạ Uyên ngồi một mình trong phòng trà và bắt đầu suy nghĩ không biết vừa rồi mình có quá đáng quá hay không.

Thật ra việc cô gái trẻ bị một chút lợi ích nhỏ làm choáng váng đầu óc cũng là chuyện bình thường, huống chi yêu cầu của Triệu Tiểu Vũ chỉ là muốn dùng bữa với họ, cho dù cô có đồng ý rồi thì cũng không coi là phản bội anh. Vừa rồi có phải anh đã trách móc cô nặng nề quá không? Cũng không đúng, anh đã đưa cho cô tấm thẻ phụ, cô muốn gì thì không thể tự mình mua được sao? Hôm nay lại vì một cái túi mà lừa anh đi ăn cơm, có phải ngày mai sẽ vì một ngôi nhà mà đến trộm bí mật kinh doanh của anh hay không?

Càng nghĩ thì sắc mặt của Tạ Uyên càng trở nên u ám nhưng khi nhìn về phía văn phòng, biểu cảm lại có vài phần dao động.

Một cô gái được gia đình bao bọc rất tốt, đột nhiên đến một không gian và thời gian xa lạ như vậy, cô không thể tìm thấy ba mẹ, cũng không thể nhận lại những người thân khác, người duy nhất mà cô có thể dựa vào chỉ có một người chú nhỏ không thân không thích là anh, anh còn vì một chút chuyện nhỏ mà tỏ thái độ với cô…

Tạ Uyên nhắm mắt lại, cầm lấy cây gậy, chống đi ra ngoài.

Khoảng cách từ phòng trà đến văn phòng cũng chỉ khoảng 20 mét, trong khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng anh đã suy nghĩ vô số cách để phá vỡ sự im lặng. Vì thế lúc vừa đẩy cửa ra, anh đã giả vờ ngạc nhiên nói: “Cô còn chưa đi à? Vậy thì chúng ta cùng đi…”

Anh còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Kỷ Thuỵ nằm ngửa trên ghế sô pha của anh, điện thoại di động bị ném ở trên mặt đất lúc nào không hay, khóe môi còn đọng lại ánh nước đáng ngờ, cô ngủ đến mức trời đất tối sầm cũng vô âu vô lo.

Tạ Uyên: “…”

Mười phút sau, Kỷ Thuỵ từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Tạ Uyên ngơ ngác vẫy vẫy tay: “Cuộc họp kết thúc rồi ạ?”

Tạ Uyên: “…”

Kỷ Thuỵ duỗi người: “Đã hơn chín giờ rồi, thật đói, căng tin có lẽ đã đóng cửa rồi.”

“Cô ngủ khi nào vậy?” Tạ Uyên đột nhiên hỏi.

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Sau khi chú ra ngoài thì cháu ngủ, lúc trưa không ngủ trưa nên có chút buồn ngủ.”

… Tốt lắm, anh ở bên kia vừa tức giận lại vừa tự khuyên mình, cô nhóc này vẫn luôn ngủ say đến bây giờ, thật sự không có chút tổn thương bên trong nào cả.

“Chú nhỏ, chú vẫn còn không vui sao?” Kỷ Thuỵ nhỏ giọng hỏi.

Tạ Uyên bình tĩnh lại, anh nhìn ánh mắt lo lắng của cô rồi im lặng một lúc, sau đó hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Rất không vui, là bởi vì chuyện trong công việc sao?” Kỷ Thuỵ đi tới.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái sau đó dời tầm mắt đi, lại liếc nhìn cô lần nữa, lại dời tầm mắt đi. Sau khi lặp lại việc đó ba lần, anh không thể nhịn được nữa mà giơ tay lau khóe môi của cô.

Kỷ Thuỵ mở to hai mắt, vô thức sờ sờ vào miệng mình.

“Sao vậy?”

“Có nước miếng.” Tạ Uyên giải thích với gương mặt vô cảm.

Kỷ Thuỵ: “Chú nhỏ, không phải chú có bệnh thích sạch sẽ sao?” Vậy mà anh lại dùng thẳng tay lau nước miếng giúp cô, mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

Tạ Uyên bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, sau ba giây, anh đột nhiên đứng dậy, xoay người bước vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước vang lên, Kỷ Thuỵ hơi nhếch khóe môi, nghĩ thầm chuyện này thực sự không có gì đáng ngạc nhiên.

Sau khi Tạ Uyên rửa tay xong đi ra, Kỷ Thuỵ đã hoàn toàn tỉnh táo, cô bước nhanh theo anh đi ra ngoài: “Chú nhỏ, rốt cuộc thì tại sao chú không vui vậy, dù sao thì chú cũng phải nói cho cháu thì cháu mới có thể biết chứ, cháu là người nhà của chú, không phải nhân viên của chú, chú đừng bắt cháu đoán nữa…”

Tạ Uyên đột nhiên dừng lại, Kỷ Thuỵ không cẩn thận va vào phía sau lưng anh.

Tạ Uyên xoay người lại, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi giận cô.”

“Cháu á?” Kỷ Thuỵ ngạc nhiên, rõ ràng câu trả lời này không như cô đã đoán trước.

Nếu đã nói rồi thì cứ việc nói thẳng, Tạ Uyên cởi cúc trên cùng của áo sơ mi ra, cau mày hỏi cô: “Gần đây có phải cô đã liên lạc với Triệu Tiểu Vũ không?”

“Chị ấy, chị ấy thường xuyên gửi tin nhắn cho cháu.” Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Làm sao mà chú biết được?”

Tạ Uyên còn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không cần thiết, anh im lặng một lát rồi quay mặt đi: “Thôi bỏ đi, sau này cô nói chuyện với cô ấy ít thôi, cũng đừng lấy tôi ra để đền đáp ân tình nữa, chuyện này hãy cho qua đi, đừng nhắc lại nữa.”

Nói xong, anh lập tức đi thẳng ra ngoài. Kỷ Thuỵ nhìn chằm chằm bóng lưng anh hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh là gì, cô không dám tin, lập tức đuổi theo anh: “Chú nghi ngờ cháu bán đứng chú sao?”

“Không nghiêm trọng như vậy.”

Tạ Uyên liếc xéo cô một cái: “Nhưng cũng không khác lắm.”

“Sao có thể chứ! Chú nhỏ, chú quá xúc phạm người khác rồi. Cho dù cháu không hiểu chuyện thì cũng phân biệt được trong ngoài, chú là người nhà, còn chị ấy là người ngoài, sao cháu có thể không hỏi ý của chú mà đã nói tin tức của chú cho chị ấy chứ!” Kỷ Thuỵ nói, thật sự có chút tức giận, cô lập tức dừng bước chân lại.

Tạ Uyên đi đến gần cửa thang máy mới phát hiện cô không đi cùng lại đây, vừa quay đầu thì anh đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kìm nén của cô đứng ở chỗ xa. Anh không nói gì một lúc, sau đó lại hơi bất đắc dĩ nói: “Tôi còn chưa tức giận, cô tức giận cái gì?”

“Chú đổ oan cho cháu.” Kỷ Thuỵ phản bác.

Tạ Uyên: “Đổ oan cho cô cái gì chứ? Chẳng lẽ hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này không phải vì để gạt tôi đi ăn cơm với cô ấy sao?”

Kỷ Thuỵ sửng sốt: “Sao chú biết…”

Trên mặt Tạ Uyên hiện lên một tia mất tự nhiên.

“Chú nhìn trộm điện thoại di động của cháu!” Kỷ Thuỵ kinh hãi.

Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng, làm mặt nghiêm túc: “Cái gì gọi là nhìn trộm chứ, chính cô không đặt mật khẩu, tin nhắn gần nhất cứ thế hiện lên ở trên màn hình, có thể trách tôi được sao?”

“Được lắm, thảo nào hôm nay chú cứ lúc nắng lúc mưa… Không đúng, chú đã bắt đầu như thế từ mấy ngày trước rồi, thì ra là đợi cháu ở chỗ này sao.” Kỷ Thuỵ đi nhanh về phía anh: “Nếu nói tới đây, vậy thì hãy nói cho rõ ràng, chú tự xem đi, xem thử xem cháu có thật sự làm chuyện có lỗi với chú hay không!”

Vừa nói, cô vừa bấm mở giao diện tin nhắn ra, kéo lên phía trên rồi nhét thẳng điện thoại di động vào trong tay anh.

Tạ Uyên không vui: “Tôi không…”

“Xem đi!” Kỷ Thuỵ tức giận.

Tạ Uyên không nói gì một lúc, cuối cùng vẫn phải nhận lấy điện thoại di động.

Bắt đầu từ lời chào, xem xuống dưới, lời đề nghị đi dạo phố và ăn cơm của Triệu Tiểu Vũ đều bị cô từ chối, sau đó lại chính là tin nhắn muốn mua túi cho cô, phía dưới chính là tin nhắn trả lời của cô vào buổi tối hôm đó…

[Nếu chị Tiểu Vũ muốn hẹn gặp với chú nhỏ thì tại sao không trực tiếp gửi tin nhắn cho chú ấy? Túi xách thì thôi không cần đâu, có lẽ chú nhỏ sẽ không vui.]

[Xin lỗi nhé chị Tiểu Vũ, em cũng không rõ lắm chuyện giữa chị và chú nhỏ rốt cuộc là như thế nào, cũng không có hứng thú làm bà mai. Mọi người đều là người trưởng thành, trao đổi trực tiếp với người liên quan sẽ tiện hơn so với em mà, chị nói có đúng không?]

Sau đó lại là vài câu lịch sự với nhau rồi không còn tin nhắn nào nữa.

Tạ Uyên im lặng đọc tin nhắn xong thì lại lặng lẽ đưa điện thoại lại cho Kỷ Thuỵ: “Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Kỷ Thuỵ nhận lại điện thoại thì không nói một lời nào, khi cửa thang máy mở ra thì cô cúi đầu bước vào. Tạ Uyên nhắm mắt đi theo sau, sau một lúc lâu im lặng, thang máy mở ra ở tầng một.

Hai người lần lượt bước ra ngoài nhưng lần này người đi ở phía trước lại là Kỷ Thuỵ. Hai người đi qua sảnh lớn, đi đến đường cái ở bên ngoài, Tạ Uyên chủ động mở cửa xe ra, đang muốn mời cô lên xe thì Kỷ Thuỵ đã lên chiếc taxi bên cạnh mà không ngoái đầu lại.

Tạ Uyên: “…”

Xe taxi và xế hộp hạng sang lần lượt về đến nhà, Kỷ Thuỵ vừa xuống xe đã đi thẳng về phòng, hoàn toàn phớt lờ Tạ Uyên.

Đã hơn mười giờ tối, đã gần mười tiếng trôi qua kể từ bữa ăn cuối cùng, Kỷ Thuỵ xoa xoa cái bụng đang cồn cào và bắt đầu suy nghĩ có nên đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn không hay là dũng cảm chịu đói suốt cả đêm.

Ngay khi cô đang suy nghĩ nghiêm túc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Kỷ Thuỵ, ra ngoài ăn cơm đi.”

Là Tạ Uyên.

Đôi mắt Kỷ Thụy khẽ dao động, cô cố ý cao giọng: “Cháu không đói bụng!”

“Buổi tối không ăn cơm, sao có thể không đói bụng chứ?” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Ra đây nhanh lên.”

“Đã tức đến no rồi, không đói bụng!” Kỷ Thuỵ càng nói to hơn.

Sau đó bên ngoài không có tiếng động gì nữa.

… Chỉ khuyên hai câu thôi sao? Có phải là quá thiếu thành ý hay không?! Kỷ Thuỵ tóm lấy một con gấu bông trên giường lên, tưởng tượng nó thành dáng vẻ của Tạ Uyên rồi hung hăng đấm hai cái, cô lại nằm xuống một cách buồn bực.

Trong trí tưởng tượng của cô, hôm nay đáng lẽ phải là một buổi tối tuyệt vời. Đầu tiên, cô sẽ ăn một bữa lẩu cực kỳ khó đặt trước, sau đó lại đi xem một bộ phim mà cô đã muốn xem từ lâu và cuối cùng là đi đến trung tâm mua sắm để tiêu một chút tiền của chú nhỏ… Quên hai chuyện sau đi nhưng cái lẩu thật sự đáng tiếc, nhà hàng này chỉ nhận khách đã hẹn trước, chỉ phục vụ hai bàn mỗi ngày. Nếu bỏ lỡ thời gian đã hẹn trước thì phải hẹn lại một tháng sau, trước đây cô đã ăn ở đó một lần rồi, cái đáy nồi dầu màu đỏ kia, hương vị cay tê tê kia…

Kỷ Thuỵ lặng lẽ nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy mình ngửi thấy mùi thơm gì đó… Mùi thơm sao?

Cô ngạc nhiên ngồi dậy.

Một phút sau, cánh cửa phòng thận trọng hé mở, cô nhìn thấy một chiếc bàn đặt ở hành lang bên ngoài không biết từ khi nào, nồi uyên ương trên bàn đang bốc khói nghi ngút, Tạ Uyên ngồi ở trước bàn, ngước mắt lên hỏi cô: “Ăn không?”

“… Là chỗ mà cháu đã đặt trước kia sao?” Kỷ Thuỵ nắm lấy tay nắm cửa, sẵn sàng đóng cửa lại bất cứ lúc nào, cô giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác.

Tạ Uyên: “Ừm.”

“Sao chú có thể làm được?” Kỷ Thuỵ nghi ngờ.

Tạ Uyên tỏ ra bình tĩnh: “Đưa tiền, đưa rất nhiều tiền.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Thật đúng là đơn giản và thô bạo.

“Cô không ra thì tôi tự ăn đây.” Tạ Uyên nói, bưng một đĩa tảo biển lên.

“Sao có thể ăn cái này trước chứ!” Kỷ Thuỵ vội vàng đi ra ngoài và giật lấy tảo biển.

Tạ Uyên: “Vậy ăn cái nào trước?”

“Chú không biết sao?” Kỷ Thuỵ nghi ngờ.

Vẻ mặt Tạ Uyên bình tĩnh: “Tôi rất hiếm khi ăn lẩu.”

Kỷ Thuỵ suy nghĩ, hình như đúng là anh không quá thích cách ăn uống nấu đồ ăn trong nồi thế này.

Thấy anh chân thành xin chỉ bảo, Kỷ Thuỵ dần dần đứng thẳng lên: “Chuyện này chú cũng không biết sao, tất nhiên là ăn sách bò trước, ăn xong thì có thể ăn thịt bò và thịt dê, để cháu xem chú muốn ăn loại thịt nào…”

Tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở giá để đồ trên tấm thảm bên cạnh.

Tạ Uyên cũng nhìn qua, sáu chiếc túi hình ngôi nhà nhỏ được xếp bên cạnh nhau, giống như chợ buôn sỉ nào đó đang bán với mức giá đặc biệt.

“Toàn bộ Chu Thành chỉ có mấy cái này, nếu cô chê ít thì ngày mai tôi sẽ cho người đi đến thành phố kế bên để mua.” Tạ Uyên nhìn thẳng vào mắt cô và chậm rãi giải thích.