Về đến nhà đã là rạng sáng, quản gia vẫn còn chưa ngủ, đúng như dự đoán, Kỷ Thụy đã bị bác ấy đuổi đánh. Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cảnh Kỷ Thụy chạy trốn loanh quanh một lúc, trực tiếp đi thẳng lên lầu, Kỷ Thụy thấy thế cũng vội vã đuổi theo.
Hai phút sau, hai người ngồi trên ghế sofa ở trong phòng ngủ chính trên lầu ba.
Nhận thấy bầu không khí có chút nghiêm túc, Kỷ Thụy hắng giọng một cái, dịch mông ra phía ngoài: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu không có việc gì, cháu quay về ngủ trước nhé…”
“Ngồi xuống.” Tạ Uyên nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo.
Kỷ Thụy lập tức ngồi xuống: “Chú nhỏ có điều gì cần dạy bảo ạ.”
Tạ Uyên không nói gì, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn trong phòng ngủ rơi vào trong đôi mắt hẹp dài của anh, khúc xạ thành những điểm sáng nhỏ. Kỷ Thụy chậm chạp chớp chớp mắt, yên lặng ôm chặt tim.
“Làm gì thế?” Tạ Uyên thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô, lập tức hỏi một câu.
Kỷ Thụy ho nhẹ: “Không có gì, chỉ là cảm thấy chú nhỏ đẹp trai quá thôi.”
Hàng mày của Tạ Uyên khẽ động, lười biếng tựa vào ghế sofa: “Cô thật sự từ hai mươi mốt năm sau xuyên không đến đây ư?”
“Nói đúng ra là hai mươi hai năm sau.” Kỷ Thụy biết ngay sau khi mưa đá xuất hiện, sẽ có một cuộc nói chuyện như thế này. Cô bẻ ngón tay nghiêm túc tính với anh: “Tháng trước, cháu vừa mới tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cộng cả thời gian mẹ cháu mang thai, vừa vặn là hai mươi hai năm.”
Tạ Uyên nghe vậy, đột nhiên lâm vào trầm mặc.
“Sao thế ạ?” Kỷ Thụy nhận thấy anh cứ muốn nói lại thôi.
Tạ Uyên: “Cô được sinh ra vào tháng ba năm tới ư.”
“Đúng vậy.”
“Ba mẹ cô quen nhau vào cơn mưa đá cuối cùng của đêm tháng tư năm nay à.” Tạ Uyên cẩn thận hỏi: “Nói cách khác, bọn họ chỉ quen biết nhau một tháng là đã mang thai.”
Kỷ Thụy: “…”
“Ba mẹ cô… cũng tốc độ thật đấy.” Tạ Uyên không biết phải nên đánh giá như thế nào.
Kỷ Thụy lập tức đau khổ ôm đầu: “Đừng thảo luận về mấy việc này nữa, cháu không muốn biết!”
“Vậy đổi chủ đề khác.” Tạ Uyên cũng cảm thấy thảo luận về sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của ba mẹ người ta ngay trước mặt người ta cũng không phù hợp cho lắm, biết nghe lời phải mà đổi chủ đề: “Cô nói ba cô là con trai của lão Kỷ, mẹ cô là ngôi sao nổi tiếng tuyến một ư.”
“Đúng vậy, không sai.” Kỷ Thụy tức khắc gật đầu.
Tạ Uyên: “Mặc dù không biết tình huống của mẹ cô như thế nào, nhưng điều tôi có thể chắc chắn chính là ở ngành giải trí trong nước ngoài nước, từ tuyến một đến tuyến mười tám đều không có một ai tên Diệp Thiêm Vũ cả, vậy nên chúng ta tạm thời hãy khoan thảo luận.”
“Vâng, trước tiên hãy khoan thảo luận.” Kỷ Thụy tiếp tục gật đầu.
Tạ Uyên: “Vậy cô muốn tìm người nhà, cũng chỉ có thể bắt tay vào từ phía nhà họ Kỷ… Nhưng dựa vào sự hiểu biết hiện tại của tôi đối với nhà họ Kỷ, lão Kỷ chỉ có hai người con, con trai lớn Kỷ Tuyên, con gái thứ hai Kỷ Nhã.”
“Là bác cả với cô của cháu!” Kỷ Thụy vội nói.
Tạ Uyên nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, lông mày hơi nhíu lại một chút.
“… Có điều gì không đúng ư?” Kỷ Thụy nhận thấy được bầu không khí không đúng, lại thận trọng hỏi.
Tạ Uyên cười đùa: “Có một số việc rất hiếm gặp đối với người bình thường, nhưng ở giới nhà giàu thì lại rất bình thường.”
Kỷ Thụy: “?”
Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, Kỷ Thụy đột nhiên đứng dậy: “Không thể nào đâu! Ba cháu tuyệt đối không phải là con riêng!”
“Vậy tại sao nhà họ Kỷ lại chỉ công nhận hai người thừa kế?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy trợn tròn hai mắt: “Ai bảo chỉ công nhận hai người, rõ ràng là ba người, ít nhất cháu cũng nhớ được là ba người! Bác với cô còn tặng cho cháu rất nhiều bất động sản, nếu ba của cháu là con riêng, bọn họ có thể đối xử tốt với cháu như vậy hay sao?”
Cách sống của giới nhà giàu đều là cư xử cho người ngoài xem. Chỉ cần lão Kỷ công khai đứa con trai này, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử rất tốt với cô.
“Thể diện.” Tạ Uyên đáp lại bằng hai chữ.
Kỷ Thụy nghẹn họng, mất vui: “Không thể nào đâu, cháu có thể phân biệt rõ được là thương cháu thật hay là vì thể diện.”
“Sao lại không thể? Cô kỳ thị con riêng à?” Tạ Uyên khoanh tay, nhàn nhã nhìn cô.
Kỷ Thụy mất mát ngồi trở lại ghế sofa: “Dù sao thì cũng không thể, cháu không kỳ thị con riêng, nhưng cháu tin vào nhân phẩm của ông nội, ông nội yêu bà nội như thế, bà nội đã mất mấy chục năm ông cũng không hề lấy vợ khác, sao lại có một người con riêng chỉ nhỏ hơn cô của cháu hai tuổi được cơ chứ…”
Quen biết nhau hơn một tháng, anh đã từng thấy dáng vẻ vui mừng, đau khổ, chững chạc đàng hoàng và cả làm xấu của cô, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy cô bị đả kích lớn đến thế, Tạ Uyên trầm mặc một giây, an ủi: “Chỉ là một suy đoán của tôi mà thôi, nói không chừng còn có điều gì khó nói nữa, tôi cũng tin vào nhân phẩm của lão Kỷ… Ba của cô có quản lý gia sản của nhà họ Kỷ không?”
“Không có.” Kỷ Thụy trả lời.
Tạ Uyên càng trầm mặc lâu hơn.
Không biết đã qua bao lâu, anh ho nhẹ một tiếng: “… Có lẽ ba của cô không có hứng thú với thương nghiệp.”
“Ba của cháu tự mình lập nghiệp kinh doanh riêng, quy mô của công ty cũng rất lớn.” Kỷ Thụy nói xong, tự bản thân cũng cảm thấy chột dạ.
Tạ Uyên: “…”
Kỷ Thụy nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, hy vọng anh sẽ tiếp tục an ủi mình.
Tạ Uyên không nói gì cả một hồi lâu, lại bảo: “Không phải lúc nãy cô bảo muốn quay về ngủ hay sao? Đi ngủ đi, những chuyện khác ngày mai rồi lại nói.”
Kỷ Thụy: “…”
Tạ Uyên tiếp tục đuổi người, Kỷ Thụy không còn cách nào khác đành phải quay đầu rời đi. Vừa ra đến cửa, cô lại mang tâm sự nặng nề, quay đầu lại.
“Nếu đã chọn tin tưởng, vậy cũng đừng suy đoán lung tung” Tạ Uyên nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện của nhà họ Kỷ tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng, cô chứ chờ là được rồi.”
“Vâng!”
Tuy tương lai không rõ ràng, nhưng Tạ Uyên giống như cây gậy như ý (của Tôn Ngộ Không), vẫn làm lặng đi sự bất an trôi nổi trong lòng Kỷ Thụy, cô lại nhấc chân định rời đi một lần nữa, kết quả chỉ mới bước mấy bước lại quay trở về.
Tạ Uyên cũng định nghỉ ngơi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Còn việc gì nữa sao?”
“Chú nhỏ, hôm nay có mưa đá.” Kỷ Thụy chân thành nói.
Tạ Uyên: “Cho nên?”
“Chú nghi ngờ cháu lâu như vậy, cháu vất vả lắm mới chứng minh được rằng mình không nói dối, có phải chú nên xin lỗi cháu hay không?” Kỷ Thụy một mặt chờ mong.
Tạ Uyên nheo đôi mắt lại: “Bạn học Kỷ Thụy…”
“Không cần không cần, hai chúng ta còn phân chú với cháu gì nữa, đừng quên để lại hết tài sản cho cháu là được rồi!” Bây giờ mỗi lần Kỷ Thụy nghe anh gọi mình như thế sẽ cảm thấy tê cả da đầu, hu hu một tiếng quay đầu bỏ chạy.
Tạ Uyên nhìn cánh cửa phòng từ từ đóng lại do gió mà cô đã tạo ra lúc chạy, hồi lâu sau mới bật ra một tiếng cười khẽ.
Kỷ Thụy trở lại căn phòng quen thuộc, mệt mỏi cà ngày đột ngột trỗi dậy vào lúc này. Cô ráng chống đỡ đi đánh răng rửa mặt, sau khi bước ra từ phòng tắm, trực tiếp ngã nhào xuống giường.
Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ cảm thấy dường như mình đã quên đi ai và điều gì đó, nhưng cụ thể là cái gì nhỉ…. Kỷ Thụy nghĩ không ra, cô dứt khoát không nghĩ nữa.
Giấc ngủ này của cô rất ngon rất sâu, đến khi cô tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng. Kỷ Thụy xoa xoa cái bụng trống trơn, sau khi rửa mặt đơn giản thì nhẹ nhàng bước xuống lầu.
“Cậu Lý, cậu Lý chờ thêm một lúc nhé, cậu chủ thật sự không có trốn tránh cậu đâu, cuộc họp video của cậu ấy vẫn còn chưa kết thúc mà.”
“Bác Chung bác đừng có cản tôi, tôi cũng không có ý định đi tìm anh ta, Kỷ Thụy! Kỷ Thụy, cô có nhà không!”
Kỷ Thụy dừng chân lại, cuối cùng cô mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện gì… Cô đã đồng ý với chú Lý sẽ đến nhà anh ta ở, kết quả lại đổi ý giữa chừng, trở về nhà với chú nhỏ, cũng chưa báo lại cho anh ta biết một tiếng.
Cô trầm mặc ba giây, quay đầu muốn trở về phòng.
“Kỷ Thụy! Đại tiên!“ Lý Diệc Sính đã liếc mắt trông thấy cô trên bậc thang, vội vàng bước vội hai ba bước lướt qua quản gia đuổi theo cô.
Kỷ Thụy bị dọa, liên tục lui về phía sau: “Chú Lý, chú bình tĩnh một chút! Cháu biết chú giận cháu, nhưng tình hình hôm qua tương đối phức tạp, chú nghe cháu giải thích…”
“Đại tiên!“ Lý Diệc Sính kích động nắm chặt tay cô: “Quả nhiên, cô không phải người phàm!”
Kỷ Thụy: “?”
“Có phải cô đã tính được Tạ Uyên sẽ quay lén video tôi bất lịch sự, cho nên cố ý nói muốn đến nhà tôi, sau đó lại cố ý biến mất trong thời khắc mấu chốt, để tôi bắt được mấy tên tội phạm đào tẩu kia trong quá trình tìm kiếm cô, từ đó lấy được một phần hảo cảm ở trên mạng. Thế này cho dù Tạ Uyên có phát tán video của tôi ra ngoài, nếu dân mạng có định kiến, chắc chắn cũng sẽ đứng về phía tôi!”
“Đợi… Chú đợi một chút.” Kỷ Thụy cảm thấy đoạn văn này của anh ta có quá nhiều trọng điểm, chỉ có thể chọn ra điều mình thấy hứng thú nhất, hỏi: “Chú nói chú nhỏ quay video chú bất lịch sự!”
“Nói đúng hơn là Tưởng Cách quay, anh ta với tôi đều bị quay lại!”
Quản gia đuổi đến sắc mặt trắng bệch, yên lặng ôm chặt tim.
“Tên khốn Tạ Uyên này vô cùng hèn hạ! Rõ ràng là anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi trước, nhưng lại bảo Tưởng Cách quay video lại lúc tôi phản công, muốn cắt câu lấy nghĩa để bôi nhọ tôi.” Nhắc đến chuyện này, Lý Diệc Sính lại nghiến răng nghiến lợi, lúc nhìn về phía Kỷ Thụy lại cảm kích nhiều hơn mấy phần: “Đại tiên, may mắn có cô hóa giải giúp tôi, bằng không tôi đã chịu đủ phong ba dư luận rồi, về nhà tôi sẽ bị mắng ba ngày ba đêm.”
… Hóa ra là kiểu video bất lịch sự này, quản gia cảm thấy mình sống rồi, ôm ngực quay đầu đi đến. Lớn tuổi rồi, không nghe nổi cuộc nói chuyện của những người trẻ tuổi, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim rồi.
Kỷ Thụy trừng mắt nhìn: “Tội phạm bỏ trốn đâu?”
“Đã bắt lại rồi.” Lý Diệc Sính trả lời: “Lúc tôi tìm đến khu nhà máy ở ngoại ô phía Tây kia, đột nhiên gặp phải mấy kẻ lén lén lút lút, trong khoảnh khắc mặt tâm linh sáng ngời như được thần linh chiếu soi, lập tức bắt mấy kẻ đó lại.”
“Mội mình chú bắt người ta sao?” Kỷ Thụy ngạc nhiên.
Lý Diệc Sính: “Vệ sĩ tôi đưa theo bắt đấy, hôm qua tôi mặc bộ vest đặt may ở Ý, không thể dính nước, cho nên tôi không hề xuống xe.”
Kỷ Thụy: “…” Vô cùng hợp lý.
“Đại sư! Đại tiên!” Lý Diệc Sính lôi kéo bàn tay nhỏ của cô, chân thành bảo: “Nếu như nói lần trước tôi còn có chút nghi ngờ cô, vậy lần này tôi phục thật rồi. Tôi đã cầu Thần bái Phật nhiều năm như thế, cô là người đầu tiên khiến tôi trông thấy hiệu quả nhanh chóng nhất đấy.”
Kỷ Thụy trầm mặc ba giây, đột nhiên thâm trầm: “Đều là việc cháu phải làm, chú không cần cảm kích quá đâu. Không có chuyện gì thì về nhà đi, sau này hãy thiện chí giúp người ta làm nhiều chuyện tốt, ít đi bar, ít uống rượu, ít làm mấy chuyện mê tín dị đoan, rèn luyện thân thể cho thật tốt, ngủ sớm dậy sớm, có biết không?”
“Đại tiên, dường như cô không giống với cái đại sư khác cho lắm.” Lý Diệc Sính như có điều suy nghĩ.
Kỷ Thụy chột dạ: “… Chỗ nào không giống?”
“Các đại sư khác chỉ bảo tôi làm nhiều pháp sự một chút, quyên góp nhiều hơn, chỉ có cô là giống chủ nhiệm lớp cấp ba của tôi mà thôi.” Lý Diệc Sính ăn ngay nói thẳng.
Kỷ Thụy hơi nghẹn họng một chút, đột nhiên mặt mũi hiền lành: “Rời xa cháu rồi, ai còn đối xử với chú như trẻ con nữa chứ?”
Lý Diệc Sính lập tức cảm động đến mức khóe mắt cũng đều đỏ lên.
Kỷ Thụy ho một tiếng: “Nếu không có việc gì thì chú về nhà trước đi, cháu cũng nên ăn sáng rồi.”
“Cô không đi cùng tôi sao?” Lý Diệc Sính bày ra vẻ mặt bối rối.
Kỷ Thụy giật giật khóe môi một cái: “Nguy cơ của chú đều được hóa giải rồi, cháu còn đi theo chú làm gì nữa chứ?”
Lý Diệc Sính sững sờ: “Cô không có ý định đi cùng tôi sao?”
“Không có ạ.” Kỷ Thụy một mặt hiểu chuyện: “A, đúng rồi, chú chuyển tiền cho chú nhỏ rồi đúng không, đợi lát nữa cháu sẽ…”
“Đừng nhắc đến chuyện kia nữa nhé, tôi đã cho đi rồi thì sẽ không đòi lại đâu.” Lý Diệc Sính tiêu sái khoát tay.
Kỷ Thụy lập tức nịnh nọt: “Chú Lý thật hào phóng!”
“Đó là đương nhiên rồi, tôi khác với một số người, so đo số tiền nhỏ này với một cô gái.” Lý Diệc Sính có chút tự đắc: “Đại tiên, cô thật sự không đi theo tôi sao? Ở lại nhà họ Tạ làm cái gì chứ, cô xứng đáng đến một nơi tốt hơn.”
Kỷ Thụy cười ngượng ngùng, đang định mở miệng từ chối, bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tạ Uyên: “Nơi tốt hơn mà giám đốc Lý nói, không phải là nhà anh đấy chứ?”
Hai người đứng trên bậc thang đồng thời quay đầu, liền trông thấy Tạ Uyên từ lầu ba bước xuống.
“Đúng vậy đó, nơi tôi nói chính là nhà tôi.” Lý Diệc Sính đào góc tường một cách công khai.
Tạ Uyên khẽ xì một tiếng: “Nhà của anh có thể tốt hơn nhà họ Tạ ư?”
“Cứ nhất định phải dùng quy mô tài sản để đánh giá tốt hay không có phải là quá nông cạn hay không?” Lý Diệc Sính mặc kệ anh, tiếp tục kéo cánh tay nhỏ nhắn của Kỷ Thụy, khuyên bảo: “Đến nhà tôi đi, cho cô quẹt thẻ của tôi thoải mái, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần phải đắn đo với tôi. Cô muốn ăn lẩu lúc nào tôi cũng có thể đi cùng cô, cô muốn cưỡi ngựa tôi cũng có thể bầu bạn cùng cô, không phải lần trước cô đến chuồng ngựa có muốn một con ngựa hay sao? Tôi mua cho cô nhé!”
Tuy cô đã hạ quyết tâm đi theo chú nhỏ, nhưng những cám dỗ của chú Lý đưa ra quá lớn, Kỷ Thụy nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu: “Cháu còn muốn nuôi mèo nữa.”
“Không thành vấn đề!”
Kỷ Thụy kích động: “Còn nuôi cả chó nữa!”
“Cô muốn nuôi cái gì thì nuôi cái đó, nếu cô muốn nuôi một chú voi lớn, tôi cũng có thể đưa cô đến Châu Phi để nhận nuôi.” Sư phụ Lý thành thục chém gió.
Kỷ Thụy: “Chú Lý thật tốt!”
“Đi theo tôi đi!”
“Không được.”
Lý Diệc Sính: “…”
“Thật xin lỗi chú Lý nhé, cháu không thể đi.” Kỷ Thụy đau lòng từ chối.
Khóe mắt của Lý Diệc Sính giật giật, hoàn toàn không hiểu tại sao lại phải nói ra đoạn đối thoại vừa rồi, đáng giận hơn là Tạ Uyên còn cười một tiếng, tuy tiếng động không lớn, nhưng nồng độ trào phúng vô cùng cao.
“Nếu không có chuyện gì thì giám đốc Lý về trước đi, đừng làm chậm trễ bữa ăn sáng của người nhà họ Tạ chúng tôi.” Tạ Uyên nhấn mạnh ba từ ‘nhà họ Tạ’.
Lý Diệc Sính hít sâu một hơi, nhìn Kỷ Thụy lần cuối để xác nhận: “Cô thật sự không đi với tôi ư?”
“Không đi.” Kỷ Thụy nói xong, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng cháu sẽ thường xuyên đến tìm chú chơi.”
“… Được, vậy cô tạm thời ở lại nhà họ Tạ đi, nếu sau này sống không được tốt, hãy đến tìm tôi nhé.” Lý Diệc Sính nói, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Tạ Uyên, nhận được một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ không hề ngạc nhiên chút nào.
Kỷ Thụy yên lặng nhìn hai người giao lưu ánh mắt, thật sự sợ hai người này sẽ đánh nhau tại chỗ. Mùi vị của hai anh chàng đẹp trai đánh nhau vì mình quả thật rất tuyệt vời, nhưng nếu hai người này là chú của mình… Vậy thì có chút đáng sợ.
“Chú Lý, bằng không chú về trước đi nhé?” Kỷ Thụy yên lặng chắn trước người Tạ Uyên.
Lý Diệc Sính mấp máy môi: “Được, tôi đi.”
Nói rồi, anh ta quay người bước ra ngoài, quản gia mới từ phòng bếp bước ra gặp phải anh ta, vội vã hỏi một câu: “Cậu Lý đi ngay bây giờ à? Phía phòng bếp nghe nói cậu đến đã cố ý nấu món cháo thịt nạc mà cậu thích đấy, bằng không cậu ở lại ăn cơm nhé.”
“Không cần làm phiền đâu bác Chung, tôi nhìn thấy người nào đó, ăn cũng mất ngon.” Lý Diệc Sính nói, còn cố ý nhìn Tạ Uyên nhiều một cái.
Tạ Uyên không nhìn anh ta.
Lý Diệc Sính cắn răng, đen mặt rời đi.
Kỷ Thụy nhìn chằm chằm bóng lưng nổi giận đùng đùng của anh ta đến xuất thần, mãi cho đến khi anh ta đã hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa, mới tò mò hỏi: “Thế mà bác quản gia lại biết chú Lý thích ăn cái gì, xem ra mối quan hệ của chú Lý với chú nhỏ trước đây thật sự rất tốt nhỉ, sao bây giờ lại ầm ĩ đến mức này rồi?”
“Tam quan không hợp.” Tạ Uyên dùng mấy chữ đơn giản để khái quát.
Kỷ Thụy còn muốn hỏi tiếp, anh đã quay người rời đi.
Kỷ Thụy đành phải thẳng một đường theo anh đến phòng, vừa mới ngồi xuống liền giả vờ nghiêm mặt: “Chú nhỏ, chú có biết cháu đã từ bỏ những gì vì chú hay không hả?”
“Mèo, chó với ngựa.” Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “A, còn có thể là một con voi nữa.”
“Chú không có ý định bồi thường cho cháu sao?” Kỷ Thụy truy hỏi.
Tạ Uyên: “Có phải thẻ phụ của tôi vẫn còn đang ở chỗ cô hay không?”
Ánh mắt của Kỷ Thụy sáng lên: “Còn, bác quản gia vẫn chưa cầm đi của cháu.”
“Ừm.” Tạ Uyên ngước mắt nhìn về phía quản gia: “Đợi lát nữa lấy đi của cô ấy nhé.”
Kỷ Thụy: “…”
Không nhận được bồi thường, thẻ phụ cũng bị tịch thu, Kỷ Thụy kém chút đã một khóc – hai nháo – ba treo cổ, cuối cùng Tạ Uyên thấy vô cùng phiền phức, chỉ có thể bất đắc dĩ trả thẻ lại cho cô.
“Không có lần sau đấy.” Tạ Uyên cảnh cáo, cũng không biết anh đang cảnh cáo điều gì.
Kỷ Thụy vui vẻ đồng ý.
Từ sau khi cơn mưa đá chứng minh được Kỷ Thụy không hề nói dối, Tạ Uyên liền bắt đầu điều tra những việc liên quan đến người nhà họ Kỷ. Bởi vì đối tượng bị điều tra quá đặc biệt, không tiện điều tra một cách trắng trợn, cho nên hiệu suất cũng không cao lắm, liên tiếp nửa tháng nhưng cũng chẳng tra được gì.
Trung tuần tháng năm, thời tiết đã nóng lên, Kỷ Thụy thay đổi áo ngắn tay và quần đùi. Chuyện cần làm mỗi ngày chính là chạy đến văn phòng của Tạ Uyên, bày ra dáng vẻ ủ rũ như thể cả thế giới đều có lỗi với cô.
Lại là một buổi chiều yên ả, Tạ Uyên họp xong liền đi đến văn phòng, vừa rảo bước một chân tiến vào, liền thấy trông thấy trên ghế sofa của mình có nhiều hơn một thứ không rõ nguồn gốc, ngay lập tức mặt không biểu cảm, lui ra ngoài.
“Sếp Tạ?” Tưởng Cách đi theo sau lưng anh cảm thấy khó hiểu.
Tạ Uyên: “Trong phòng có mấy thứ bẩn thỉu, cậu đi dọn dẹp đi.”
“… Cô Thụy Thụy có biết chính mình là mấy thứ bẩn thỉu hay không?” Tưởng cách cạn lời rồi.