Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 6: Đi đến công ty

Ở cửa quán bar, người đến người đi, hai người ngồi ở trên ghế bốn mắt nhìn nhau, giống như có rào cản vô hình cách ly hoàn toàn với môi trường ồn ào xung quanh.

Ba giây sau, Kỷ Thụy nhảy dựng lên: “Người phụ nữ đó phàn nàn với chú sao?!”

“Ngày nào cô cũng đi khiếu nại, lời khiếu nại của cô khiến người ta không thể đến làm việc, người ta còn không đến phàn nàn với tôi được sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy lòng đầy căm phẫn: “Chị ta nói xấu cháu trộm thẻ của chú trước mặt mọi người, cháu khiếu nại một chút thì có làm sao?”

“Không phải cô ta bồi thường cho cô rồi sao?” Tạ Uyên không hiểu vì sao cô tức giận.

Kỷ Thụy thẳng thừng nói: “Vậy thì sao, chú xem những tội phạm kia đi, người nào không phải bồi thường tiền trước rồi ngồi tù, chị ta cho rằng giúp cháu thanh toán hóa đơn thì mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp hay sao?”

Tạ Uyên trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Kỷ Thụy giả vờ không được nữa, hầm hừ túm lấy tay áo của anh: “Sau khi chị ta tiết lộ tin chú vay tiền, tập đoàn nhà họ Tạ bị thiệt hại bao nhiêu?”

Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động: “Quản gia nói cho cô biết?”

“Tổn thất nhiều hay ít?” Kỷ Thụy mân mê khuy măng sét của anh.

Tạ Uyên: “Hai nhà máy, hai ba ngàn vạn.”

“… Cháu còn khiếu nại ít đấy.” Kỷ Thụy hít sâu một hơi.

Hai cái nhà máy đối với Tạ Uyên hiện tại mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng đối với anh lúc đó mới mười sáu tuổi mà nói, rất có thể là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, cũng may anh đã vượt qua được, nếu không… Kỷ Thụy rùng mình một cái, nghĩ về những người đã nhảy từ các tòa nhà cao tầng khi công việc kinh doanh của họ thất bại.

Tạ Uyên nhìn vẻ sợ hãi không hề giả tạo trên mặt cô, đột nhiên có vài phần hứng thú: “Thế nào, sợ tôi không chịu đựng được, cô sẽ không có tài sản để thừa kế?”

Anh vẫn nhớ lời Kỷ Thụy nói rằng anh sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cô.

Kỷ Thụy hừ nhẹ một tiếng: “Đúng rồi đấy, tiền của chú chính là tiền của cháu, chị ta hại chú chẳng khác nào hại cháu, cháu phản kích có cái gì không đúng sao?”

“Không có gì là không đúng, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, cô đột nhiên lại níu lấy không buông, sẽ khiến nhà họ Tạ chúng tôi trông có vẻ keo kiệt.” Tạ Uyên bắt chéo chân, khí chất lười biếng không hợp với xung quanh.

Kỷ Thụy sờ mũi: “Lúc đó chú có trả thù không?”

“Là tôi tự ra quyết định sai sót, không cẩn thận bại lộ tình hình thật của tập đoàn nhà họ Tạ, vậy tại sao phải trả thù?” Tạ Uyên nhướng mày, con ngươi màu đen dưới ánh đèn hỗn loạn, hiện ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.

Kỷ Thụy: “… Chú hào phóng như vậy sao?”

Tạ Uyên dừng lại, phát hiện cô còn đang móc khuy áo của mình chơi, lập tức mặt không chút thay đổi kéo tay áo trở về.

“Tôi chính là hào phóng như vậy, khi kinh doanh điều quan trọng là tính cách của mỗi người, chuyện đã qua thì cho qua, hòa khí sinh tài, đối xử tốt với người khác mới là đạo lý đúng đắn.” Anh thản nhiên mở miệng nói: “Tôi đã dặn dò bên trung tâm thương mại rồi, khiếu nại lúc trước của cô đều bị hủy bỏ, sau này cô cũng đừng gây phiền phức cho người ta nữa, có nghe không?”

Kỷ Thụy nhìn quanh người anh hiện lên sự chính nghĩa thiện lương, sửng sốt nửa ngày mới lúng túng gật đầu: “Đã biết, đã biết.”

Lúc Tưởng Cách chạy tới, đã nửa giờ trôi qua, anh ấy và Kỷ Thụy trao đổi ánh mắt, ý thức được họ đã đợi rất lâu, vì thế trước khi Tạ Uyên mở miệng chủ động nói: “Sếp Tạ, xe hỏng vì thế tôi và tài xế đi sửa xe.”

“Chứ không phải đi ăn mì ramen sao?” Tạ Uyên chậm rãi hỏi lại.

Tưởng Cách: “…”

Kỷ Thụy vô tội nhìn trời.

Vào một ngày đẹp trời, thư ký Tưởng bị trừ ba tháng tiền thưởng.

Việc đầu tiên Kỷ Thụy làm sau khi trở về nhà đó chính là ăn hết hai cái bánh trứng, chúc mừng chính mình vì không bị đuổi ra khỏi cửa, sau khi ăn xong lại đi đến phòng chứa đồ một chuyến.

Hai mươi phút sau, cửa phòng Tạ Uyên vang lên tiếng gõ cửa.

Anh vừa tắm xong đi ra, nghe tiếng gõ cửa thì khẽ nhíu mày, tùy tiện mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa.

Ngoài cửa không có ai, trên mặt đất ngược lại có một chậu nước nóng, bên cạnh còn có dòng chữ nhỏ: Chú nhỏ, ngâm chân trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn nha.

vẻ mặt Tạ Uyên lạnh nhạt, tùy ý nhìn mắt cá chân trái sưng đỏ vừa rồi của mình.

Màn đêm tĩnh lặng.

Sáng hôm sau khi Kỷ Thụy tỉnh dậy đã là tám giờ rưỡi, cô chậm rãi rời giường, từ từ rửa mặt, rồi đi tới phòng ăn tầng một… Sau đó thấy Tạ Uyên đang ngồi ở đó ăn sáng.

“Chú?” Vẻ mặt cô ngạc nhiên ngồi xuống đối diện anh: “Sao chú còn chưa đi làm?”

“Không có việc gì làm, tại sao phải đi?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy: “Không phải ngày hôm qua chú nói phải đi trụ sở chính họp sao?”

“Hội nghị quản lý cấp cao, bảy giờ tối mới bắt đầu.” Tạ Uyên trả lời.

Kỷ Thụy giật mình, nhận bữa sáng quản gia đưa cho, hai chú cháu không thân cũng chẳng quen mới biết nhau vài ngày, cuối cùng lại ngồi ăn chung một bàn.

Kỷ Thụy ăn được một nửa, Tạ Uyên đứng dậy đi lên tầng, cô cắn một miếng bánh mì hỏi: “Chú đi đâu vậy?”

“Đi ngủ tiếp.” Tạ Uyên cũng không quay đầu lại.

Kỷ Thụy đáp một tiếng, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, kết quả một giây sau quản gia cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện cô.

“Hôm nay cô còn đi khiếu nại không?” Bác ấy hỏi. Lúc Kỷ Thụy vừa mới ở lại, bác ấy còn có chút cảnh giác với cô, nhưng từ khi cô nghe xong chuyện cũ của cậu chủ mà không chút do dự đi báo thù, bác ấy cảm thấy cô gái này có thể kết bạn, nên cũng đã bắt đầu làm thân với cô.

Quả nhiên, con người vẫn phải có kẻ thù chung mới có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ.

Không biết suy nghĩ trong lòng quản gia, Kỷ Thụy bĩu môi: “Không đi, chú nhỏ không cho cháu đi.”

“Người phụ nữ kia phàn nàn lại với cậu chủ?!” Quản gia cũng có phản ứng giống như cô ngày hôm qua: “Không phải khiếu nại đều ẩn danh sao? Tại sao cô ta lại biết cô là người khiếu nại? Chắc không phải cô ta đã dùng quyền lực riêng gì đó của mình để xem được chứ?”

Kỷ Thụy cười không nói gì, quản gia lại thở dài: “Quên đi, dù sao loại khiếu nại này cũng chỉ có tác dụng đối với người làm công chân chính, đối với loại thiên kim tiểu thư như cô ta không khác gì gãi ngứa, không đi thì không đi.”

Kỷ Thụy nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối của quản gia, chợt nhớ tới hình ảnh huy hoàng của chú nhỏ đêm qua dạy cô đối xử tốt với người khác, không khỏi lắm miệng hỏi thêm một câu: “Lúc trước họ gài bẫy chú nhỏ như vậy, chú nhỏ không có trả thù lại hay sao?”

“Lúc đó cậu chủ bận rộn đến mức không có thời gian để trả thù. Hơn nữa, cậu ấy luôn nói rằng nếu là cậu ấy trong hoàn cảnh đó, nhất định sẽ tìm cơ hội để thôn tính tài sản của đối phương. Thay vì đổ lỗi cho người khác, tốt hơn hết là hãy tự kiểm điểm lại.” Quản gia trả lời.

Hóa ra chú nhỏ là một người rất tốt bụng và công bằng! Kỷ Thụy nổi lòng tôn kính.

“Nhưng mà sau này cậu ấy mới ra tay, tìm ra tám người chuyên nghiệp trong lĩnh vực chống hàng giả, cậu ấy liên tục khiếu nại về hơn chục khía cạnh như an toàn cháy nổ, bảo vệ môi trường và vệ sinh, hợp đồng lao động của Tập đoàn Viễn Hàng trong một năm, thậm chí còn cướp năm sáu đơn hàng lớn từ họ, mãi cho đến khi ba của Triệu Tiểu Vũ đến cửa khóc lóc thảm thiết và cầu xin thì sự việc mới kết thúc.”

Kỷ Thụy: “…”

“Nói như vậy, chú cháu hai người hình như cũng có phương pháp tương tự nhau.” Quản gia trầm ngâm: “Thì ra đây chính là sức mạnh của huyết thống và mối quan hệ gia đình sao?”

“… Không không không, cháu còn kém xa chú ấy.” Kỷ Thụy vội xua tay, kiên quyết phân rõ quan hệ với Tạ Uyên.

Tạ Uyên đến tối mới đến công ty họp, cho nên có thời gian nghỉ ngơi cả ngày, cũng chính là cả ngày này, khiến cho anh tận mắt nhìn thấy người nào đó có thể sống một cuộc sống về hưu mà mình trông mong rất nhiều năm.

Ngủ một giấc đã là mười giờ, khi xuống tầng, anh nhìn thấy Kỷ Thụy đang nằm trên ghế sô pha, vừa ăn quýt vừa xem phim truyền hình. Anh vào bếp pha một cốc sữa, bước ra thì quả quýt trên tay cô đã biến thành quả xoài.

Ăn trái cây xong, sau đó ăn trưa, sau khi ngủ trưa, lại tiếp tục xem phim truyền hình. Mãi đến tối cô mới chậm rãi đứng dậy ra vườn hái một đóa hoa hồng.

“Chú nhỏ, đã năm giờ rồi, sao chú còn chưa ra ngoài?” Kỷ Thụy quay lại phòng khách, thấy anh vẫn còn ở đó, nhiệt tình chào hỏi.

Tạ Uyên yên lặng nhìn cô, vẻ mặt bình thản.

Kỷ Thụy đứng ngay ngắn lại, đưa hoa cho anh: “… Cháu vừa đi ra vườn hái, đặc biệt tặng cho chú đó.” Thật ra là cô muốn đặt ở trong phòng mình.

Ánh mắt Tạ Uyên rơi trên đóa hoa hồng: “Tiếp theo định làm gì?”

“Ăn cơm, xem một tập phim truyền hình, tắm rửa, nằm trên giường tiếp tục xem phim truyền hình.” Kỷ Thụy nói ngắn gọn về kế hoạch cuộc đời của mình, thật lòng cảm khái nói: “Thời gian mỗi ngày đều không đủ dùng.”

Tạ Uyên trầm mặc một giây: “Đi thay quần áo, theo tôi đến công ty.”

“Đến công ty làm gì?” Kỷ Thụy không hiểu.

Tạ Uyên ngước mắt, ánh mắt thờ ơ: “Không phải chờ thừa kế tài sản của tôi sao? Không chăm chỉ học tập quản lý doanh nghiệp, sao tôi có thể yên tâm giao công ty cho cô.”

“… Tâm lý không công bằng thì nói thẳng ra, cần gì phải lấy danh nghĩa vì tốt cho cháu, chú đâu có tin là cháu xuyên không trở về.” Kỷ Thụy phàn nàn.

Tạ Uyên vuốt tay: “Cô cũng có thể không đi.”

“Đi đi đi, không đi thì chú lại đuổi cháu ra khỏi cửa.” Kỷ Thụy vừa oán giận, vừa lên tầng thay bộ váy mà ngày hôm qua cô chưa mặc.

Tạ Uyên không mù, nhìn ra được lại là bộ váy ngày hôm qua, lập tức nhíu mày lại: “Tập đoàn nhà họ Tạ phá sản rồi sao?”

Kỷ Thụy nghe ra ý của anh, cười ha hả: “Đây không phải là vì tiết kiệm tiền cho chú nhỏ, không dám mua nhiều sao.”

“Thẻ ở chỗ quản gia, muốn quẹt thì cứ quẹt.” Tạ Uyên nói xong liếc mắt nhìn cô một cái: “Dù sao thì, nếu cuối cùng cô nói dối, cô sẽ phải trả lại cho tôi số tiền đã bỏ ra.”

A, đồ tư bản đáng bị treo lên cột đèn.

Kỷ Thụy ngoan ngoãn cười một tiếng: “Cháu biết rồi.”

Hai chú cháu nói chuyện xong, cùng nhau đi đến phòng bếp ăn cơm.

Hôm nay nhà bếp làm món sườn cừu chiên bơ, ăn kèm lá hương thảo, Kỷ Thụy ăn rất vui vẻ. Cô thốt ra những lời khen khiến đầu bếp luôn cười toe toét, lại làm thêm cho cô hai cái bánh trứng.

Tạ Uyên thờ ơ lạnh nhạt, đợi đến khi phòng ăn chỉ còn hai người họ mới thản nhiên mở miệng: “Nịnh bợ.”

Kỷ Thụy cười khúc khích: “Mẹ cháu nói rồi, làm người phải biết ăn nói, dễ nghe lại không bị mất lòng, nói thêm vài câu là có thể được lợi ích thực tế, sao không làm chứ, huống chi chú đầu bếp vốn làm cơm rất ngon mà.”

“Mau ăn đi, sắp đi rồi.” Tạ Uyên liếc cô một cái.

Kỷ Thụy gật đầu liên tục, nhét miếng bánh trứng cuối cùng vào trong miệng.

Nói là sắp đi nhưng cơm nước xong anh còn đi tắm một cái, thay quần áo lần nữa, đến lúc ra cửa là đã sáu giờ rưỡi, kết quả vẫn ung dung bình thản, cố ý vòng đường xa bên ngoài vành đai số ba mua một ly cà phê. Đến lúc tới công ty, đã là bảy giờ rưỡi tối.

Thấy anh tiến vào phòng họp, Kỷ Thụy kéo Tưởng Cách đang soạn tài liệu bên cạnh: “Anh…Tưởng, chú nhỏ đến muộn như vậy không sao chứ? Mặc dù là sếp của công ty nhưng quá kiêu ngạo cũng không tốt cho lắm.”

“À, bình thường anh ấy không như vậy.” Tưởng Cách cũng không ngẩng đầu lên: “Chủ yếu là hôm nay có cuộc họp với các cổ đông sáng lập của công ty. Những người đó cô cũng biết đấy, tư tưởng lạc hậu còn nói nhiều, rõ ràng là đã không tham gia quản lý công ty từ lâu rồi, còn muốn mỗi tháng đến công ty nghe báo cáo một lần, chuyện gì cũng phải phản bác vài câu, sếp Tạ nhìn thấy họ là đã bực mình, nên cố ý đến trễ một chút.”

“Nếu như đã không thích như vậy tại sao không pha loãng cổ phần của họ, rồi hủy bỏ các cuộc họp định kỳ luôn?” Kỷ Thụy đứng khoanh tay lại.

Tưởng Cách chuẩn bị tài liệu xong, quay đầu nhìn cô một cái: “ Tập đoàn nhà họ Tạ đuôi to khó vẫy, nếu như pha loãng cổ phần thì sẽ tương đối phiền phức, huống hồ họ cũng không ảnh hưởng đến quyết định, chỉ là thích nói quá nhiều, thể hiện cảm giác tồn tại một chút, mỗi tháng nhịn ba giờ là có thể giải quyết, cần gì phức tạp.”

“Được rồi cô Thụy Thụy, cô đi tìm trợ lý xin mật khẩu WiFi, sau đó lên sô pha xem phim truyền hình đi, tôi cũng đi vào đây.”

Tưởng Cách nói xong rồi bước vào phòng họp.

Kỷ Thụy sờ chiếc điện thoại không có mạng thì chỉ như cục gạch của mình, vừa nghĩ xem không có giấy tờ tùy thân thì làm sao có được thẻ sim, cô vừa bước tới phòng trợ lý, chị trợ lý xinh đẹp bước ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trợ lý mỉm cười: “Xin chào, xin hỏi cô cần tôi giúp gì sao?”

“Cô đi ra ngoài sao?” Câu hỏi về WiFi đến miệng Kỷ Thụy lại sửa lại.

Trợ lý gật đầu: “Xuống dưới tầng mua trà, cô Thụy Thụy có gì muốn ăn gì không, tôi mua nhiều hơn một chút.”

“Đồ uống cho chú nhỏ và mấy người cổ đông sao? Bây giờ cuộc họp đã bắt đầu, sao cô không chuẩn bị trước?” Kỷ Thụy tò mò hỏi.

Trợ lý: “Mấy người cổ đông thích bánh ngọt nướng ở Vĩnh Hòa Ký phố Hỉ Đông, còn phải uống nước trái cây tươi. Chúng tôi thường đi mua mỗi lần sau khi cuộc họp bắt đầu, phải mất hơn một giờ để quay lại, họ cũng đúng lúc họp mệt, nghỉ ngơi mười phút ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục.”

“… Những người này đúng là rất khó giải quyết.” Kỷ Thụy vui vẻ.

Trợ lý cười khổ: “Chúng tôi chỉ chạy bộ mua chút đồ, không tính là gì, sếp Tạ và thư ký Tưởng phải nghe họ nói tận ba tiếng mới mệt.”

Kỷ Thụy bĩu môi, thấy cô ấy muốn đi ra ngoài, đột nhiên ngăn lại: “Tôi cùng đi với chị nha.”

“Cô?” Trợ lý do dự.

“Dù gì tôi cũng rất rảnh rỗi, đi làm việc với chị xinh đẹp chút vậy.” Kỷ Thụy cười hì hì đẩy cô ấy đi ra ngoài, trợ lý dở khóc dở cười, cũng theo cô đi.

Hội nghị cổ đông đầu tiên của tập đoàn nhà họ Tạ, xem như truyền thống cũ bắt đầu từ đời ông nội, liên tiếp mấy chục năm đều trải qua như vậy, cũng xem như một trong những văn hóa đặc sắc của tập đoàn nhà họ Tạ.

Bây giờ, Tạ Uyên ngồi ở cuối bàn làm việc, mặt không chút thay đổi nhìn nơi tiến hành cuộc họp định kỳ bắt đầu từ đời ông nội anh.

Tưởng Cách giải thích xong một hạng mục, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đi tới trước mặt anh: “Sếp Tạ, hạng mục tiếp theo anh làm đi, tôi sắp không ổn rồi.”

“Thêm tiền.” Tạ Uyên ngước mắt.

Tưởng Cách: “Đây không phải vấn đề về tiền bạc…”

Ngón tay Tạ Uyên dính nước, viết một con số lên bàn.

Tưởng Cách hạ quyết tâm: “Sếp Tạ, tôi đi liền đây!”

Vẻ mặt Tạ Uyên lộ vẻ đồng cảm, cũng nghiêm túc suy nghĩ hội nghị lần sau có nên mua một cái bịt tai ẩn hay không, hoàn toàn giao hết mọi chuyện cho Tưởng Cách.

Dù sao anh cũng tốn tiền, không bóc lột ai quá đáng.

Thư ký Tưởng đáng thương không biết được suy nghĩ trong lòng ông chủ tư bản này, còn đang cẩn trọng giải thích mỗi một hạng mục vì sao phải làm như vậy, cứ như vậy liên tiếp nói một giờ, cuối cùng đến giờ nghỉ uống trà, anh ấy cũng cạn kiệt sức lực trở lại bên cạnh Tạ Uyên.

“Không được, sếp Tạ, cho dù anh đưa vị trí sếp tổng cho tôi, tôi cũng không thể tiếp tục.” Giọng Tưởng Cách khàn khàn, gọng kính vàng cũng rơi xuống.

Tạ Uyên nhếch khóe môi, đang định mở miệng nói chuyện, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

“Xin lỗi các vị, bánh ngọt hôm nay là sản phẩm mới của Vĩnh Hòa Ký, hơn nữa vừa ra lò, cho nên hơi chậm trễ một chút.” Trợ lý nói xong, phân phát đồ đến bàn của các cổ đông.

Tưởng Cách liếc mắt một cái nhìn ra đồ của mình và Tạ Uyên khác với những người khác, đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe trợ lý thấp giọng nói: “Những món trà bánh này đều do cô Kỷ quyết định, tôi chỉ phụ trách trả tiền.”

Tạ Uyên nghe được lời của cô ấy, lông mày hơi nhíu lại.

Thời gian uống trà, thế giới bỗng thoáng thanh tịnh, Tưởng Cách nếm thử bánh ngọt và nước trái cây trước mặt, quay đầu nói với Tạ Uyên: “Hình như không có gì đặc biệt.”

“Của cậu không đặc biệt, nhưng của họ đặc biệt.” Tạ Uyên ra hiệu cho anh ấy nhìn về phía trước.

Tưởng Cách nhìn sang, vừa vặn đối diện với một cổ đông, người cổ đông đó lập tức lộ ra nụ cười thân thiện, cùng với hàm răng bị đồ uống nhuộm đen sì. Một người khác đang ăn bánh ngọt nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, lập tức cười thành tiếng, sau đó lộ ra đầu lưỡi xanh lè.

Tưởng Cách: “…”

Trong phòng trợ lý cách nhau một bức tường, Kỷ Thụy và mấy chị gái xinh đẹp đang ăn bánh ngọt và trò chuyện. Họ thậm chí còn không muốn chơi điện thoại di động.

Trong lúc trò chuyện, có người chần chừ mở miệng: “Thụy Thụy, cô xác định làm như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Bánh ngọt là mua ở chỗ họ thích, nước trái cây cũng là ép tươi, tất cả đồ đều phù hợp yêu cầu của họ, có thể có vấn đề gì?” Kỷ Thụy nói xong, đột nhiên có chút vui vẻ: “Bánh ngọt bỏ thêm gấp đôi matcha và nước ép việt quất dâu tằm, đây quả thật là mỹ vị hiếm có trên đời mà!”