Thanh Xuân Của Tôi

Chương 10

Sau ngày đi cắm trại thì lớp tất bật trở lại việc ôn thi.Nhà trường cũng tổ chức chụp ảnh lớp, lớp cũng đi chụp kỉ yếu nhưng tất cả tôi đều không thậm gia. Hoạt động nổi bật nhất tôi nhớ là ngày cuối cùng trước khi thi thì cho ném bóng nước.

Mọi người mua bóng bay đem vào nhà WC bơm đầy nước rồi ném vào nhau, sau đó là đến bột màu, ai ai cũng lấm lem. Thầy giáo còn dùng vòi xịt để nhập cuộc. Chơi xong ai cũng ý thức dọn dẹp sạch sẽ lại sân trường.

Bản thân tôi thì vẫn cứ nhàn nhã đọc tiểu thuyết và rất tự tin với vốn kiến thức vốn có của mình. Nhưng hiện thực đã vả tôi một cú tát đau đớn. Tôi không còn nhớ chính xác điểm thi của 5 môn tôi chọn là Toán, Lý , Hoá, Văn, Anh.

Nhưng tôi nhớ tổ hợp điểm 3 môn cao nhất của tôi không hơn 17 điểm. Không có môn nào trên 7 điểm. Tất cả đều qua trung bình nhưng không môn nổi trội.

Với tổng điểm đó không đủ xét vào các trường đại học tầm trung nguyện vọng 1,2 và các ngành hot như sư phạm, ...

Đến giờ tôi rất là hối hận về những quyết định của bản thân mình, những lần hướng nghiệp trường tổ chức tôi cũng chăm chú nghe nhưng không rút ra được gì, mờ mịt với ước mơ, chỉ có thế giới ảo ngôn tình.

Tôi cũng có rất nhiều bài học cho bản thân, đầu tiên là phung phí kiến thức của các năm quan trọng, ở lúc mà chỉ cần tập trung vào học các môn chính mà tôi không làm được.

Rồi không có mục tiêu hay tham khảo từ người nhà, ít nhiều họ cũng sẽ cho mình một vài lời khuyên và định hướng nhưng tôi cố chấp muốn tự chứng tỏ và vấp cỏ.

Tôi chỉ có thể ngậm ngùi nộp một trường đại học công lập mà không ai biết đến, học một ngành học mà tương lai chưa tưởng tượng được ra sẽ làm gì.

Hậu quả của lười học kéo dài đến Đại học, ở môi trường này không còn quản thúc như cấp 3 mà bạn phải tự bơi.

Tôi trượt dài tiêu phí thêm 4 năm đại học ra trường với tấm bằng Trung Bình trong khi bạn bè cùng khoá ai cũng từ Khá trở lên. Tôi thì cứ tà tà ừ thế nào cũng được.

Trong khi bạn bè tiếp thu và sử dụng kiến thức Đại học để làm đúng ngành thì tôi phải làm trái ngành, nếu muốn học các môn chuyên ngành thì tốn gấp chục lần hồi học Đại Học.

Khi mà đi ăn cưới một người bạn Đại học tôi nhận ra mình phí hoài thời gian quá nhiều. Họ đều có gia đình hoặc sự nghiệp thành công, còn bản thân vẫn chật vật tìm kiếm bản thân.