Đúng lúc này, Trương Thúy Hương bộc phát.
"Chu Đôn, không phải vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không làm khó mấy đứa nhỏ sao, ngươi...... Ngươi sao có thể như thế." Tu dưỡng khiến Trương Thúy Hương nói không nên lời khó nghe, môi nàng ta run rẩy, gần như đứng không vững, "Sao ngươi có thể lật lọng?"
Tần Nham bị dọa, nhào tới ôm nàng ta, bắt đầu nức nở.
Chu Đôn không nghĩ tới nữ nhân vẫn ôn nhu nhu hòa lại nổi giận, hắn ta hừ một tiếng, miễn cưỡng giải thích, "Bọn họ ở chỗ này ăn không uống không lâu như vậy, ta không tìm bọn họ đòi tiền, chỉ bảo bọn họ đi nhanh lên, đã không làm khó bọn họ nữa đấy thôi."
Về phần giữ lại mấy đứa nhỏ chướng mắt này, điều đó không có khả năng.
Tuyệt đối không thể nào.
Lời nói của Chu Đôn làm cho Trương Thúy Hương tuyệt vọng, trước mắt nàng ta từng đợt biến thành màu đen.
Trong thành đang tra lưu dân, mấy đứa nhỏ không cha không mẹ không tiền, một khi bị bắt chính là đuổi ra khỏi thành.
Nói không chừng sẽ chết đói ở bên ngoài.
Không, không...
Trương Thúy Hương che miệng, ngã ngồi dưới đất, Tần Nham ôm cánh tay nàng ta, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Thái độ của Chu Đôn không hề lui bước, ngược lại liếc xéo Ôn Tự Cẩm, giống như đang đánh giá cái gì đó từ trên xuống dưới.
Ôn Tự Cẩm không thích loại ánh mắt này, nàng lạnh mặt, đạm mạc nói, "Bọn ta sẽ đi ngay bây giờ, nhưng trước khi đi, phải đem bột sắn của bọn ta chuyển đi, nghĩ đến vị Chu lão gia này rất có tiền, hẳn là sẽ không ham chút bột sắn nhỏ này của bọn ta chứ."
Bột sắn?
Chu Đôn nhớ tới những mụn cứng phơi nắng trong sân, cười nhạo một tiếng, "Không phải chỉ là chút đất sét thôi sao, một lượng bạc có thể mua mấy trăm cân, lấy đi, lập tức lấy đi."
Ôn Tự Cẩm muốn chính là thái độ này của hắn ta, cũng không dừng lại, quyết định thật nhanh vọt vào trong sân.
Bột sắn phơi trên vải, chỉ cần xách bốn góc, lại thắt nút, liền trở thành một gánh nặng nhỏ có thể xách có thể khiêng, uớc chừng nặng năm sáu cân.
Tổng cộng chừng một trăm cân sắn, ra chừng ba mươi cân bột sắn, chia ra phơi sáu gói.
Ôn Tự Cẩm từng bước từng bước vác ở trên vai, đang chuẩn bị một hơi đem tất cả gói bột vác đi thì đệ đệ muội muội chẳng biết từ lúc nào đã đi tới.
Yến Nguyệt Sanh vác hai túi, Yến Minh Lãng vác một túi, Yến Thủy Linh cũng muốn vác một túi, nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, vác lên lại ngã xuống đất.
Ôn Tự Cẩm kịp thời tiếp được, đem túi cuối cùng vác lên vai.
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười với đệ đệ muội muội, "Chúng ta đi thôi."
Nàng đi đầu, Yến Thủy Linh đi theo phía sau, Yến Minh Lãng đi sau, Yến Nguyệt Sanh đi sau.
Khi Trương Thúy Hương đi tới cửa, Ôn Tự Cẩm dừng bước, "Trương tỷ, cảm ơn tỷ đã giúp đỡ ta, Tự Cẩm không thể báo đáp, túi thơm này, tặng tỷ làm kỷ niệm."
Nàng vác hơn mười cân bột, động tác không tiện lắm, nhưng vẫn gian nan rút ra một cái hà bao, đưa qua.
Tần Nham vươn một tay ra, vừa chạm vào túi tiền liền cứng đờ.
Ôn Tự Cẩm cho cô bé một ánh mắt.
Tần Nham lúc này mới che đậy vẻ mặt của mình bằng tiếng nức nở, trịnh trọng bỏ hà bao vào trong ngực.
"Trương tỷ, Tần Nham, tạm biệt."
Bốn tỷ muội khiêng sáu túi nặng, không mang theo gì cả, cứ thế mà đi.
Đáy lòng Tần Nham không nỡ.
Cô bé đã lớn như vậy, lần đầu cùng bạn cùng lứa tuổi chơi đùa, lần đầu kính nể một cô nương như vậy.
Nhưng hiện tại, bọn họ đều đi rồi.
Cô bé che mặt, nhào vào lòng mẹ, gào khóc.
Có không nỡ, cũng có sợ hãi.
Những ngày kế tiếp, cần phải sống như thế nào đây?