Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 27: Một trăm văn một bát

Cung Sinh Đường đan tay ra sau lưng, quyết định đi xuống bếp xem thử, nhưng quay qua quay lại mấy vòng, vẫn không thấy mấy viên bột màu sắc đâu.

Ông ta trong lòng lấy làm lạ, bèn gọi tiểu nhị đến hỏi.

Sau một hồi tra hỏi, mới biết đó là lễ cảm ơn do Ôn Tự Cẩm mang đến.

"Chưởng quỹ có nếm thử món bột đó chưa? Tuy nhìn không bắt mắt, nhưng hương vị lại cực kỳ ngon, mỗi miếng cần vào đều như muốn nảy lên trong miệng, kết hợp với nước đường ngọt, ngon đến mức làm người ta muốn chết.” Tiểu nhị nói, như thể nhớ lại cảm giác mềm mượt đó, vô thức nuốt nước bọt.

Cung Sinh Đường nhíu mày, không nói gì.

Ông ta vốn không hứng thú với đồ ngọt, cảm thấy đó chỉ là thứ để nữ nhân và trẻ nhỏ tử ăn.

Nếu Ôn Tự Cẩm chỉ mang đến một bát tráng miệng, có lẽ ông ta cũng chẳng buồn thử mà đưa cho người dưới.

Nhưng trớ trêu thay, lại khiến Tưởng hộ vệ ăn sạch, khiến Chu Hoằng Vũ mãi không quên, điều này lại làm dấy lên chút hứng thú của Cung Sinh Đường.

Cung Sinh Đường vuốt râu, trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên nói: "Ngươi đi đến con hẻm phía đông thành, tìm tiểu cô nương đó, nói với nàng ta, ta muốn mua hai mươi bát món ngọt này."

"Hai mươi bát?"

Chu Hoàng Vũ chạy đến con hẻm phía đông thành thì trời đã gần tối.

Không phải do hắn ta đi chậm, mà là do phải gõ cửa từng nhà để hỏi thăm người, hơi khó khăn.

May mắn thay, công sức không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm được Ôn Tự Cẩm đang đổ nước bẩn ra ngoài.

"Ngươi nói, chưởng quỹ muốn ta làm hai mươi bát chè khoai dẻo sao?"

Trong tiểu viện, Ôn Tự Cẩm thắp đèn dầu, nhướng mày.

Không phải nàng ngạc nhiên vì chưởng quỹ muốn đặt chè khoai dẻo, mà là đặt hẳn hai mươi bát.

"Đúng, chính là món bột ngọt ngọt đó, thì ra gọi là chè khoai dẻo."

Chu Hoằng Vũ gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy thích thú: “Ta lớn như vậy, chưa từng ăn thứ gì có hương vị như thế, thực sự rất ngon, quan trọng là mát lạnh, ăn vào mùa nóng rất dễ chịu, không gây bức bối."

Ôn Tự Cẩm khẽ mỉm cười: "Nếu ướp lạnh thì còn dễ chịu hơn."

"Thật sao?" Chu Hoằng Vũ mặt đầy ngạc nhiên, háo hức: "Vậy nhất định phải nói với chưởng quỹ mới được."

Biết đâu đến lúc đó chưởng quỹ lại thưởng thêm cho hắn ta một bát nữa.

"Hai mươi bát chè khoai dẻo không phải không làm được, nhưng nguyên liệu cho món tráng miệng này không rẻ.” Ôn Tự Cấm chớp chớp mắt: "Không biết chưởng quỹ sẵn sàng trả bao nhiêu để mua."

Điều này làm khó Chu Hoằng Vũ.

Chưởng quỹ không nói giá cả.

“Năm văn tiền một bát?" Một lúc sau, hắn ta thử đưa ra giá.

Bên ngoài, một bát hoành thánh ngon cũng chỉ năm văn, vỏ mỏng nhân đầy, gia vị cũng đủ, món bột này có đắt cũng không thể hơn thịt được.

Ôn Tự Cẩm liền bật cười.

Chu Hoằng Vũ trong lòng càng thêm bối rối, nhìn trời rồi lại nhìn đất, thật sự không quyết định được, đành cắn răng hỏi: “Cô nương nói, giá bao nhiêu thì được."

Ôn Tự Cẩm nhìn hắn ta một lúc, giơ một ngón tay.

“Mười văn tiền?" Chu Hoàng Vũ thở phào, cũng tạm chấp nhận được.

“Một trăm văn.” Ôn Tự Cẩm lại đưa ra con số hoàn toàn khác.

Chu Hoằng Vũ suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Điên rồi, điên thật rồi, giá này gấp tận mười lần.

Một bát chè khoai dẻo mà có thể mua được hai mươi bát hoành thánh.

Vì cái gì chứ!!!

Có tiền đó, sao không ăn thịt đi mà lại phải ăn bột?

"Cô nương à, giá này, quá đắt rồi." Chu Hoằng Vũ vỗ ngực, sợ mình thở không nổi: “Giá này quả cao, ta không quyết định được, phải về hỏi chưởng quỹ.”

Ôn Tự Cẩm tỏ vẻ hiểu, rồi ân cần đưa cho hắn ta một bát nước.

Chu Hoằng Vũ nhận lấy, uống ừng ực, rồi mới cảm nhận hương vị.

Chuyện gì thế này, tiểu cô nương này không chỉ khéo tay mà ngay cả nước nhà nàng cũng ngon nữa.

"Đây là nước mơ chua ta nấu, mùa hè giải nhiệt rất tốt, nếu ngươi thích, ta sẽ rót cho ngươi một bình mang về.” Ôn Tự Cẩm nhẹ nhàng nói.

Chu Hoằng Vũ hơi ngại ngùng.

Hắn ta đến để mua chè khoai dẻo, giá không thương lượng được, lại còn muốn mang nước mơ chua đi.

Hơn nữa, rõ ràng nước mơ chua có ở khắp nơi, sao tiểu cô nương này nấu lại ngon đặc biệt thế.

Chu Hoằng Vũ không hiểu, nhưng không ngăn cản hắn ta mặt dày cởi túi nước: “Vậy làm phiền cô nương.”

Ôn Tự Cẩm khẽ cười, đưa túi nước cho Yến Nguyệt Sanh: “Đi rót đầy cho Chu đại ca."

Yến Nguyệt Sanh không nói gì, chỉ liếc nhìn Chu Hoàng Vũ, rồi lọ mọ vào bếp.

Chẳng bao lâu sau, túi nước đầy nước mơ chua đã trở lại.

Chu Hoàng Vũ vui mừng nhận lấy, chào Ôn Tự Cẩm rồi lên xe ngựa trở về Trân Tu Các.

Trên đường về, hắn ta không nhịn được mở túi nước mơ ra uống vài ngụm.

Ngon, thơm, thật sự không bình thường.

Nước mơ chua trên thị trường có thể bán một văn một bát, nhưng nước mơ này, hắn ta sẵn lòng trả hai văn để mua.

Đôi khi, giá cả không phải là chìa khóa thành công, hương vị mới là điều khiến người ta chấp nhận.