Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 19: Bữa ăn ngon

"Nhà ngươi khi nấu khoai có phải đã múc một bát nước canh cho đứa nhỏ uống trước không?" Ôn Tự Cẩm quay đầu hỏi nữ nhân trung niên đang ngồi là lối om sòm.

Giọng nàng không lớn, nhưng đây lại là sự bình tĩnh đến khó hiểu khiến mọi người phải dừng tranh cãi mà chú ý

Nữ nhân trung niên đang khóc kia khựng lại một chút rồi gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi." Ôn Tự Cẩm mỉm cười, "Cái này không phải khoai lang, mà là củ sắn. Khi chưa nấu chín thì nó có độc, ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã múc nước canh sắn lúc nó chưa chín hẳn, độc tố đã giảm đi phần lớn, nếu không thì chắc chắn đưa trẻ sẽ không chỉ nôn mửa và tiêu chảy thôi đâu.”

Khả năng cao là đã không qua khỏi.

Nữ nhân trung niên trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng bọn ta cũng ăn rồi, sao sao không có chuyện gì xảy ra?"

"Khi các ngươi ăn thì đã chín rồi, đương nhiên sẽ không sao." Ôn Tự Cẩm đứng dậy, tung củ sắn lên cao, sau đó lại chụp lấy một cách chắc chắn khi vừa rơi xuống: "Còn loại củ này nữa không? Ta muốn mua hết."

Nửa câu sau, nàng rõ ràng là đang hướng về phía đại tỷ đang bán hàng kia để nói.

"Có, có." Đại tỷ bán hàng không ngờ tiểu cô nương này chỉ nói vài câu đã giải quyết được tình huống khó khăn cho mình, liền vội vàng kéo cái bao tải lớn sau lưng: “Ta không biết gì về sắn hay khoai lang, chỗ ta chỉ có mấy củ khoai này, ngươi muốn thì chọn đi."

Chọn ra chứ còn đỡ hơn là bán nhầm cho người khác

Ôn Tự Cẩm cũng không khách khí, sau khi chọn lựa, nàng ôm nửa túi sắn lên cân.

"Được rồi, hai mươi cân, cô nương đưa hai mươi đồng tiền là được, rẻ mà lấy đi" Đại tỷ bán hàng này rất hào phóng, cuối cùng còn tặng thêm cho nàng bốn năm củ khoai lang thật.

Trở về tiều viện, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.

Ôn Tự Cẩm thu hoạch được khá nhiều, lòng đầy mãn nguyện, quyết định làm một bữa ăn ngon cho mọi người.

Nàng bảo Trương Thúy Hương giúp nhào một nồi bột nở, Yến Nguyệt Sanh và Tần Nham nhặt đậu, Yến Minh Lãng rửa cà tím.

“Tỷ tỷ, muội cũng có thể giúp mà.” Cô bé chưa đầy bốn tuổi nhảy nhót chạy đến, kéo góc áo của Ôn Tự Cẩm: “Tỷ, Thủy Linh lớn rồi, muội cũng có thể làm việc.”

Ôn Tự Cẩm không nhịn được cười, tiện tay ném hai củ tỏi cho cô bé: "Bóc đi."

Yến Thủy Linh ngay lập tức như nhận được bảo vật, cầm hai củ tỏi, ngồi xuống gốc bóc.

Nói là ăn một bữa ngon nhưng thực ra trong mắt Ôn Tự Cẩm cũng chỉ là bữa cơm gia đình rất bình thường, không tính là món ngon được.

Chỉ là cắt nửa cân thịt ba chỉ thành lát, đun nóng chảo lấy mỡ, sau đó cho đậu co ve đã bẻ thành từng đoạn, cà tím xé nhỏ vào xào, sau khi xào thì thêm nước cho ngập.

Chờ rau mềm một chút, thì cho xì dầu, đường, muối vào nêm nếm.

Sau khi nêm xong, bột nhào từ men cũng đã lên men, xả khí nhào thành dải nhỏ, rắc chút dầu và bột hoa tiêu, vặn như bánh quẩy, xếp thẳng vào nồi.

Đậy nắp nồi, mười mấy phút sau, bánh chín, rau cũng nhừ.

Khi nắp nồi mở ra, đừng nói là bọn trẻ trong sân, ngay cả người đi qua cũng kinh ngạc.

“Đây là mùi gì mà thơm đến vậy?” Có một nam tử áo trắng cầm quạt lụa dừng chân ở đầu ngõ, vừa hít thở, vừa dặn dò thuộc hạ: “Quận An Dương bao lâu rồi chưa ngửi thấy mùi thơm như vậy, đi điều tra xem, nhà ai đang làm món ngon gì.”

“Vâng, công tử.” Thuộc hạ chắp tay cúi đầu, theo mùi mà vào ngõ nhỏ.

Ôn Tự Cẩm lại không biết chuyện này, nàng thấy bánh bột mì đã nở, lại thấm đẫm nước súp, lập tức hài lòng cười.

Tần Nham không biết từ lúc nào đã cầm bát lớn đứng một bên.

Ôn Tự Cẩm lấy bánh bột mì ra trước rồi mới đổ rau vào bát lớn khác.

Cà tím xé nhỏ đã hòa quyện với nước súp, đậu đũa xanh tươi mềm nhừ, còn có thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen, với thân thể tan chảy ngay khi chạm vào, tản ra hương thơm hấp dẫn.

Trương Thúy Hương vừa đặt bát lên bàn, mấy đứa trẻ đã tự động xúm lại.