Cơm chiều vẫn là Ôn Tựa Cẩm làm.
Người đàn ông mang cơm và mì vào trong sân, Trương Thúy Hương lại từ đế giày moi ra mười mấy tiền đồng mua chút dầu và rau, đồng thời nhờ Ôn Tựa Cẩm làm một bữa mì thật hoành tráng.
Vài người ăn chưa đã thèm.
“Chờ kiếp sau có tiền, con sẽ thêm vào cái bát này tất cả những gì ngon nhất, tốt nhất, con sẽ ăn bát mì đắt giá nhất.” Tần Nham ôm chén mì không chịu buông ra.
Ôn Tựa Cẩm cười nói: “Không cần đến kiếp sau, một thời gian nữa là có thể ăn được.”
“Cái gì?” Mẹ con Trương Thúy Hương và Tần Nham đồng thời quay lại nhìn.
Ôn Tựa Cẩm buông chén đũa, lau miệng: “Ta muốn bắt đầu kiếm tiền.”
Không chỉ vì mấy đứa em không thể đưa đi, nàng cũng muốn ăn uống, cũng muốn sinh tồn.
Kiếm tiền là thứ buộc phải làm.
Là một người sành ăn, có vô số cách kiếm tiền.
Nhưng Ôn Tựa Cẩm gặp phải một khó khăn mà tất cả các thương nhân đều gặp phải trong giai đoạn đầu - nàng không có vốn khởi nghiệp, thậm chí không có một đồng xu.
Nếu là ở thời điểm bình thường, còn có thể tìm một đỉnh đồi để nhặt một số loại rau rừng và hàng núi để bán.
Nhưng bây giờ là nạn đói, mọi thứ có thể ăn được đều bị tước đoạt từ lâu, vậy sao lại còn mà để lại cho nàng cơ chứ.
Không bột đố gột nên hồ, một phân tiền làm khó vị anh hùng.
Đêm dài, Ôn Tựa Cẩm ở cửa tiểu viện đi qua đi lại.
Yến Nguyệt Sanh không biết khi nào khập khiễng đi tới, nhìn kế tỷ đã thay đổi, cậu thấp giọng nói: “Minh Lãng đã nói cho ta biết.”
Ôn Tựa Cẩm đột nhiên vừa quay đầu lại, sửng sốt một lát: “Nói rồi ư, vậy đệ nghĩ như thế nào? Có còn về Yến gia nữa không?”
Đáp lại nàng chỉ có nắm tay hung hăng đập vào cánh cửa gỗ.
Ôn Tựa Cẩm trừng hai mắt, xoa hai thái dương.
Đứa nhỏ què này, tuổi không lớn nhưng tâm nhãn thật đúng là nhiều.
Rõ ràng Yến Minh Lãng cái gì cũng chưa nói ra, cậu lại cố ý dùng điều này để lừa Ôn Tựa Cẩm, nhưng Ôn Tựa Cẩm cũng đã bị cậu lừa một phen.
Ai da…
“Ta biết Yến gia đã bỏ rơi chúng ta.” Yến Nguyệt Sanh đột nhiên nhếch miệng cười, dưới ánh trăng, sắc mặt cậu tái nhợt, cả người càng có chút kỳ quái khó đoán: “Ông bà vẫn luôn xem chúng ta như xiềng xích trói buộc, hiện tại rốt cuộc cũng bỏ xuống được thì sao có thể hy vọng chúng ta trở về.”
Ôn Tựa Cẩm không biết nên nói gì.
Nàng không có người nhà, chỉ có một người bạn thân nhất để nương tựa, không có nên đương nhiên cũng không trải nghiệm qua việc bị vứt bỏ là như thế nào, vì thế không thể đồng cảm với người khác được.
“Lần thứ hai, đây là lần thứ hai, dù sao Yến gia cùng những người kia không có gì khác biệt.” Cậu bé mười tuổi mím chặt môi, đồng tử đen như mực sâu không thấy đáy, dường như tràn ngập vô số cảm xúc bên trong.
Ôn Tựa Cẩm ở bên chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu, còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, cậu bỗng nhiên lại ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười đơn thuần phù hợp với tuổi tác.
“Trưởng tỷ, về sau ta với tỷ cùng nhau kiếm tiền được không?”
Cậu chẳng qua chỉ mới mười tuổi, lại què một chân, việc nặng làm không được, cũng có thể không làm được việc nhẹ.
Nói có vẻ đường hoàng, nhưng đây thật ra chính là một phép thử.
Yến Nguyệt Sanh đang kiểm tra xem kế tỷ này có phải cũng muốn bỏ rơi bọn họ hay không.
Mặc dù nàng rất kỳ quái, có bí mật của riêng nàng, nhưng cậu không ngại, cậu chỉ để ý tới việc có phải sẽ lại bị vứt bỏ hay không.
Thật ra Ôn Tựa Cẩm có ý nghĩ này, nàng định sẽ gửi mấy đứa nhỏ về rồi lại rời đi, biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay, tự do tự tại.
Nhưng hiện tại chẳng những không thể đưa mấy đứa nhỏ trở về, mà như còn ăn vạ mình.