Ngày hôm sau tỉnh lại, Trương Thúy Hương nhẹ nhàng dò hỏi bọn họ ngủ có ngon hay không, Ôn Tựa Cẩm cùng Yến Nguyệt Sanh đều ăn ý gật đầu, nói mệt mỏi nhiều ngày nên ngủ vô cùng ngon giấc.
Trương Thúy Hương khẽ thở phào một hơi, trên mặt treo lên ý cười: “Ta cũng mới tới huyện An Dương, không có gì ăn nên có chuẩn bị một chút cháo, tất cả đều đến ăn chút đi.”
Ôn Tựa Cẩm cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Này sao có thể gọi là cháo, rõ ràng là hai hạt gạo thả vào bát nước trong.
Trương Thúy Hương cũng có hơi ngượng ngùng, nàng ta kéo bốn tỷ đệ muội làm lá chắn, nhưng cuối cùng lại cho họ ăn sáng như vậy: “Hay là để ta đi chuẩn bị thêm đồ ăn đi.”
“Không cần.” Ôn Tựa Cẩm ngăn cản nàng ta: “Đã phiền đại tỷ rồi, bữa sáng vẫn là nên để ta làm đi.”
Ngô trong căn bếp nhỏ đã ăn hết, khoai lang cũng không còn, chỉ còn lại một bao cơm, may mắn vẫn còn mấy nắm bột mì.
Ôn Tựa Cẩm mượn Trương Thúy Hương phòng bếp nhỏ, thêm nước vào bột khuấy cho đến khi không còn hạt nào rồi để yên.
Đun một nồi nước nóng cho đến khi sôi, một tay cầm bột, một tay cầm đũa, bóp khối bột cho đến khi mịn rồi thả vào nồi.
Vì nước luôn sôi nên khi thả vào, bột gần như chín mà không bị dính vào nhau.
Khi tất cả bột đã được cho vào nước sôi, thêm một nắm rau rừng, muối, vừa vặn điều chỉnh khẩu vị.
Tắt bếp và phiên bản gnocchi* đơn giản đã sẵn sàng.
(Đại loại như mì ý kiểu Âu ấy ạ)
Tuy không có nhiều nguyên liệu và gia vị nhưng mùi thơm giản dị của bột cộng với vị nhẹ của muối quả thực làm ấm lòng người trong một buổi sáng hơi se lạnh.
Ba huynh đệ muội Yến Nguyệt Sanh đã thưởng thức qua tay nghề của kế tỷ nên không cảm thấy dị thường.
Trương Thúy Hương lại mở to hai mắt nhìn, Tần Nham càng là thiếu chút nữa gần như liếʍ sạch đáy bát.
“Cái này gọi là gnocchi? Mùi vị thật sự rất ngon.” Trương Thúy Hương liên tục tán thưởng: “Thật sự nhìn không ra, tiểu muội muội tuổi xấp xỉ Nham nhi mà lại nấu ăn giỏi đến vậy.”
Ôn Tựa Cẩm cười mà không nói gì.
Chờ ăn qua cơm sáng, nàng đứng lên cáo từ: “Đa tạ đại tỷ đã giúp đỡ, Tựa Cẩm nói chắc chắn sẽ giữ lời, tương lai đại tỷ có chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm Tựa Cẩm, có thể giúp được tỷ ta tuyệt đối không trốn tránh.”
Lời nàng mang hơi hướng hào hiệp y như trong tiểu thuyết.
Một bên, Tần Nham nghe vậy thì khóe mắt sáng lên, hai tay bóp chặt góc áo của mẹ xoa qua nắn lại.
“Các muội… hiện tại phải rời đi rồi sao.” Trương Thúy Hương có chút không tình nguyện: “Nghe nói muội và cha mẹ tách ra. Tại sao không sống ở đây? Sau khi tìm được cha mẹ muội rồi đi cũng không muộn.”
Ôn Tựa Cẩm cùng Yến Nguyệt Sanh liếc mắt nhìn nhau một cái.
Huyện An Dương rất lớn, bọn họ cũng không nắm chắc trong vòng một ngày tìm được người của Yến gia, nếu tìm không thấy, buổi tối trú ở đâu thật đúng là một vấn đề.
Nếu Trương Thúy Hương còn muốn tiếp tục lấy bọn họ ra làm bia đỡ đạn, ở lại thêm hai ngày không phải là không thể.
Ôn Tựa Cẩm trầm tư một chút, thẹn thùng nói: “Vậy mấy ngày tới làm phiền đại tỷ.”
Trương Thúy Hương lộ ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Giúp đỡ lẫn nhau thôi, không phiền, không phiền.”
Sau khi thu dọn sạch sẽ phòng bếp, nàng dẫn theo Yến Thủy Linh nhỏ chân cẳng cũng không tiện, Yến Nguyệt Sanh ở lại trong tiểu viện, Ôn Tựa Cẩm mang theo Yến Minh Lãng ra ngoài tìm người.Yến gia gia cảnh bình thường, không có người thân giàu có hay quyền quý, nghe nói lựa chọn tới huyện An Dương là bởi vì cháu trai lớn của Yến gia làm việc ở chỗ này.
Trong trường hợp này, hướng chính cần tìm là những con hẻm nhỏ bình thường, thường được gọi là nơi tụ tập của người nghèo.
Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn như cũ không tìm thấy gì.
Ôn Tựa Cẩm có chút lo lắng.
Nàng không có quá nhiều thời gian để tìm người, việc cấp bách là kiếm tiền, là nghĩ cách sinh tồn.
Tìm người gì đó, về sau rồi nói.
Nhưng nàng không nói cho Yến Minh Lãng biết, chỉ cùng cậu bé rẽ trái rẽ phải, đến trước cửa một tửu lâu.
Tuy nói bên ngoài dân chạy nạn chất thành đống, khắp nơi kêu rên, nhưng bên trong thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, thịnh thế an tường như cũ.
Một cổng thành ngăn cách thế giới thành hai nửa.