Những người tị nạn đến trước đều chen chúc ngoài cửa, ngồi trên mặt đất gặm rễ cỏ.
Ngẫu nhiên sẽ có người vọt tới cửa thành mà la lối, nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ là sự mắng mỏ nặng nề và sự thờ ơ.
“Tại sao, tại sao lại không cho chúng ta vào thành.” Một đôi mẹ con điên cuồng khóc lớn: “Cầu xin các người cho chúng ta đi vào, chúng ta trèo đèo lội suối lâu như vậy chỉ vì muốn vào thành thôi.”
“Đúng vậy, xin hãy cho chúng ta đi vào, cho chúng ta vào đi mà.”
Có người hét lớn hô to, nhưng cổng thành kiên cố lại không hề nhúc nhích.
“Vì sao lại không mở cửa thành.” Yến Nguyệt Sanh nắm chặt nắm tay: “Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nhiều bá tánh chết ở bên ngoài như vậy sao?”
“Đi vào rồi thì có thể thế nào?” Ôn Tựa Cẩm cười nhẹ: “Dân chạy nạn nhiều như thế, chỉ có mỗi huyện An Dương căn bản không giúp được gì. Nếu thật sự mở cổng thành mới thật sự sẽ thất thủ.”
Lúc cần thiết, vì bảo vệ chính mình mà thờ ơ một chút thì có lẽ mới là nhân tính.
Trên đời này, có bao nhiêu người nguyện ý hy sinh bản thân mình để đi cứu vớt người khác đây?
Hai bàn tay đang nắm chặt của Yến Nguyệt Sanh dần dần duỗi ra, một lúc sau mới mờ mịt cúi thấp đầu xuống: “Vậy… Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ.”
“Đương nhiên là phải tìm được… cha mẹ các đệ.” Ôn Tựa Cẩm bình lặng nói.
Nàng nói, cha mẹ các đệ.
Không phải là cha mẹ của nàng.
Yến Nguyệt Sanh nhạy bén đã nhận ra bất thường trong đó, cậu vừa mới buông nắm tay ra thì lại lần nữa nắm chặt lại, trong lòng cảm thấy bất an.
Có rất nhiều người tị nạn xung quanh huyện An Dương.
Tỷ đệ muội bốn người đau khổ tìm kiếm ba ngày vẫn không thể tìm được người thân.
Cũng may lúc này huyện An Dương truyền đến tin tức, cửa thành đã mở ra.
Chỉ là cổng thành mở nhưng không phải ai cũng có thể vào được.
Chỉ những người được người thân trong thành tiếp ứng mới có thể vào thành, nếu không sẽ bị phong tỏa.
Hầu hết những người tị nạn đến đây để chạy trốn nạn đói, vì vậy họ không có người thân nào ở đây cả.
Không thể không nói, quận chủ huyện An Dương rất giỏi, chỉ cần một câu có thể sàng lọc ra phần lớn người tị nạn.
Phần còn lại cho dù có vào thành, do có người thân giúp đỡ nên cũng không thể gây rắc rối lớn.
“Nào, nào, xếp hàng đi tìm người thân của mình đi. Tìm được thì có thể vào thành, không tìm được thì không được vào.”
Trước cổng thành uy nghiêm, Ôn Tựa Cẩm ôm Yến Thủy Linh, Yến Nguyệt Sanh dắt tay Yến Minh Lãng, bốn người lảng vảng ở cửa thành.
Đã hai ngày.
Lại tìm không thấy người của Yến gia, Ôn Tựa Cẩm giờ đây lương thực cũng muốn cạn kiệt rồi.
Căn bếp nhỏ không phải là vô tận, hàng hóa dự trữ trong đó cũng có hạn, không dễ để duy trì trong thời gian dài như vậy.
“Có lẽ bọn họ đã vào thành, chúng ta cũng phải nghĩ cách vào thành.” Ôn Tựa Cẩm như suy tư gì đó.
Từ khóe mắt, nàng bắt gặp hình ảnh hai mẹ con ngồi trước cổng thành ngày đó đang khóc, ánh mắt họ trở nên lấp lánh, hiển nhiên đã tìm được người thân đến chào đón.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ôn Tựa Cẩm vọt tới trước mặt mẹ con, nói với giọng nhanh nhẹn và rõ ràng:“Vị đại tỷ này, sau khi vào thành có thể tới đón tỷ đệ muội chúng ta bốn người chúng ta được không, ta có thể trả thù lao.”
Mẹ con họ sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.
Thời buổi này, người thân còn có thể giả mạo sao? Nếu bị bắt, có thể họ sẽ bị đuổi ra ngoài cùng nhau.
“Chúng ta cha mẹ xa cách, đành phải cầu xin đại tỷ giúp đỡ. Chỉ cần đại tỷ ra tay, về sau chắc chắn có hậu tạ.” Ôn Tựa Cẩm thề son sắt, nỗ lực vô cùng thành khẩn.
Mẹ con họ đôi môi khẽ mở, không nói gì.
Lúc này, người họ hàng chào đón họ đã đến, hắn ta là một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen, có chút râu quai nón, trìu mến đến gần: “Thúy Hương, tới đây, mau cùng ta đi vào, ta đã thuê một tiểu viện cho các nàng…”
Mẹ con họ được nghênh đón vào cửa thành, bóng dáng nhanh chóng biến mất.