“Này, Có chuyện gì vậy ?” Ôn Tựa Cẩm trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là Tiểu Thủy Linh gặp ác mộng sao ?”
“Không, không phải.” Yến Thủy Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt, khụt khịt nói: “Nguyệt Sanh ca ca nói rằng thức ăn của chúng ta đã bị cướp đi mất, hiện tại có phải là chúng ta lại không có gì ăn, chúng ta có phải là lại phải chịu đói nữa không?”
Quãng thời gian nhịn đói thật sự quá gian nan, cảm giác đau khổ này cô bé không nghĩ rằng cả đời này lại phải nếm phải thêm một lần nữa.
Ôn Tựa Cẩm hiểu rõ, nhưng lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, thế nhưng vẫn là không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cười.” Yến Thủy Linh vốn đang khóc đến thương tâm, nhìn về phía kế tỷ lúc này đang cười, ngay lập tức gào khóc: “Chúng ta, chúng ta lại phải chịu cảnh nhịn đói đó.”
Yến Minh Lãng có chút luống cuống chân tay, có ý muốn đi tới an ủi muội muội, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh thật sự phải chịu đói thì ngay lập tức cũng đỏ hồng hai mắt.
Tổng cộng có ba đệ muội lại khóc hết hai người.
Còn lại một người sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Ôn Tựa Cẩm thu lại nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi được rồi, có tỷ tỷ ở đây, sẽ không để mấy đứa phải đói đâu.”
Nàng vừa dứt lời, tiếng khóc của Yến Thủy Linh liền trở nên đứt quãng.
“Thật, thật vậy ạ?” Cô bé bốn tuổi cất giọng nói mang theo vẻ sợ hãi, đôi mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ hơi mím, nửa nghi ngờ, nửa vui mừng mà dò hỏi.
Về phần Yến Minh Lãng, cậu bé căn bản không tin người kế tỷ khó chịu này.
“Đương nhiên là thật, tỷ tỷ không phải đã hứa với Thủy Linh rồi sao, chỉ cần Thủy Linh không khóc thì sẽ luôn có đồ để ăn.” Ôn Tựa Cẩm ngồi xổm xuống, lấy tay lau đi nước mắt của muội muội: “Ngoan, chờ ở đây một lát là sẽ có cơm ăn thôi.”
Đêm qua lên đường, Ôn Tựa Cẩm cố ý chọn một con đường gần mạch nước, quả nhiên, cách ngôi miếu đổ nát không xa, nàng nhìn thấy một lòng sông khô cạn..
Cá đã sớm chết hết rồi, không chết cũng bị vớt ăn luôn.
Ngay cả bèo tấm nuôi lợn cũng không còn nữa.
Đất đai là một mảnh cằn cỗi, nứt nẻ, rộng lớn và hoang vắng.
Ôn Tựa Cẩm thở dài, tìm một khối gỗ dày, đào ở lòng sông có chút ẩm ướt.
Lúc đầu chỉ là bùn, nhưng dần dần, trong đó bắt đầu xuất hiện những sinh vật lùn và trơn, Ôn Tựa Cẩm giơ hai tay lên, thuận thế đem lật toàn bộ khối bùn lên bờ sông.
Một đợt hạn hán nghiêm trọng và dòng sông trở nên khô cạn. Sinh vật sống duy nhất có thể tồn tại là cá chạch.
Trong vũng bùn, cá trạch rất trơn và khó bắt nhưng chỉ cần hất nó trên mặt đất khô ráo, mạnh tay túm chặt đầu nó rồi ném vào túi là được.
Ôn Tựa Cẩm vùi đầu đào nửa canh giờ, bắt được hơn hai mươi con cá chạch.
Không đi theo đám đông vẫn có chỗ lợi, Ít nhất còn có thể tự do kiểm soát thời gian của bản thân và không phải lo lắng về việc người khác sẽ thèm muốn đồ của nàng.
Ôn Tựa Cẩm trong lòng vô cùng thoải mái, thong thả bước vào ngôi chùa đổ nát và tình cờ đυ.ng phải ba huynh đệ muội đang hoảng loạn.
Lại nói sau khi Ôn Tựa Cẩm rời đi.
Yến Minh Lãng thấp giọng dỗ dành muội muội một hồi, Yến Thủy Linh liền ngủ mất.
Yến Minh Lãng cùng ca ca Yến Nguyệt Sanh thấp giọng nói chuyện với nhau một thời gian, mắt nhìn thời gian từng chút một trôi qua, đã được nửa canh giờ nhưng kế tỷ vẫn chưa quay về.
Cậu bé sáu tuổi trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, cậu cứ nhìn đi nhìn lại ra bên ngoài.
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, Yến Thủy Linh vì đói mà tỉnh giấc, ngồi dậy ngay lập tức tìm tỷ tỷ.
Khi phát hiện ra Ôn Tựa Cẩm không ở đây, đáy mắt của cô bé ngậm nước mắt, nhỏ giọng dò hỏi: “Tỷ tỷ đi rồi sao, tỷ tỷ không cần Thủy Linh nữa sao ? Không có tỷ tỷ về sau phải làm sao bây giờ.”
Trong nháy mắt, trong lòng của Yến Minh Lãng cùng Yến Nguyệt Sanh đều có chút chấn động.
Thì ra mấy ngày nay bọn họ đã ỷ lại vào người kế tỷ này mà không hề hay biết ?
Họ đã quen với những món ăn như ảo thuật của nàng, quen với việc nàng nấu ra những món ăn ngon bằng những dụng cụ bị hỏng và quen với khuôn mặt dường như luôn mỉm cười nhưng lại không cười này.
Kết quả, nàng lại rời đi ?
Bỏ bọn họ mà đi rồi sao ?
Lúc trong đầu hiện lên suy nghĩ này, đừng nói Yến Thủy Linh thút tha thút thít nức nở, ngay cả Yến Nguyệt Sanh cũng đứng ngồi không yên, khoanh chân đứng lên, đi bước một đến cửa miếu đổ nát.
Vừa vặn ngay lúc Ôn Tựa Cẩm đang đi vào.
“Tỷ… Ôn Tựa Cẩm, tỷ đã đi đâu ?” Yến Nguyệt Sanh mím môi: “Tỷ là rớt xuống sông nên bò không lên hay sao ?”
Chưa từng thấy qua kiểu quan tâm người khác mà lại lạnh lẽo như vậy.
Ôn Tựa Cẩm hai mắt trợn trắng, giơ cái túi trong tay lên: “Không, tỷ là đi đào bảo vật trong sông.”
“Tỷ tỷ.” Yến Thủy Linh thấy nàng, tức khắc trước mắt sáng ngời: “Tỷ không có đi, thật tốt quá, tỷ không có đi.”